Côn Sơn bậc thầy lớn,
Làm "ruộng phúc" cho ta.
Vương hầu đều kính trọng,
Đạo Phật nối dài ra.
Tiếp pháp Đệ nhị tổ,
Rồi sẽ gặp Di Đà.
Chẳng nệ vào văn tự,
Nghĩa thiền vẫn nói ra.
Vẫn không có lớn, nhỏ,
Tròn, vuông tùy gọi là…
Nhà lửa ta, nhìn lại,
Với Phật, duyên đậm đà.
Nên từng nếm sữa pháp,
Thênh nhẹ tấm thân ta.
Tám lỗ với bảy khiếu,
Thùng sơn đập vỡ ra.
Có thể nói "sở đắc",
"Sở đắc" là chi mà?
Lại nói "không sở đắc",
Tham  thiền chớ bỏ qua.
Sở đắc, không sở đắc,
Muốn nói, khó nói ra.
Đã không nói ra được,
Ai học? Truyền cho ta?
Dây nẻo cũng chẳng ít,
Như trói chằng thịt da.
Thôi Thôi!
Nhưng vì bất đắc dĩ,
Kệ ngắn lại bày ra.