Anh tin điều ấy - chẳng ngờ
Xa anh, em hết những giờ ca vui
Biết đâu được bữa đẹp trời
Mathilde đến dạo chơi bên mồ
Với anh, em lặng từng giờ
Hoa kia, em cắm lên mồ tặng anh
Tiếng em sùi sụt một mình
Anh như thấy cả ánh nhìn mắt em
Tiếc rằng anh hoá vô biên
Không đem ghế tới cho em ghé ngồi
Chân em đứng, tưởng rụng rời
Thương em biết mấy, mặt trời của ta
Đoạn đường còn lắm cách xa
Em đừng cuốc bộ về nhà nghe em
Đến hàng rào sắt kề bên
Đón xe, xe sẽ đưa em trở về

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]