Bản dịch của Trần Đương

Nữ Thần đã rót trà tôi uống
Và pha thêm vào đó rượu Rum
Nhưng Người lại không dùng trà nóng
Người chỉ ngồi thưởng thức rượu Rum

Người ngả đầu vào vai tôi tựa
(Mũ trên đầu gặp mấy nếp nhăn)
Bằng âm thanh ngọt ngào, hiếm có
Người cất lên những tiếng dịu dàng:

"Trong sợ hãi, đôi lần ta nghĩ
Về việc chàng sống giữa Pa-ri
Với người Pháp - dân nông nổi thế
Mà thuần phong, họ chẳng biết gì!

"Ở nơi đó, đi đi lại lại
Chàng không ai kết bạn trung thành
Giá như có người từ Đức tới
Giúp cho chàng in sách tận tình

"Mà ở đấy thì nhiều cám dỗ
Có biết bao mĩ nữ, thiên thần
Họ chỉ sống cuộc đời buông thả
Nên sự bình tâm rất dễ tiêu tan

"Đừng về Pháp, chàng ơi, ở lại
Nước Đức mình quý trọng thuần phong
Có đôi chút niềm vui đang tới
Giữa bình yên, rực rỡ hoa hồng

"Ở lại Đức, hẳn rồi thấy rõ
Khác hẳn xưa, chàng được thoả lòng
Ta cất bước, con đường tiến bộ
Chàng tự tìm, như vẫn khát mong

"Ngành kiểm duyệt không nghiêm ngặt nữa
Hốp-man già, điềm tĩnh hơn xưa
Không còn thói hung hăng, giận dữ
Sách chàng đưa, chỉ thích gạch bừa!

"Chính chàng cũng dịu dàng hơn trước
Tuổi già hơn, nhận rõ đôi điều
Quá khứ ấy, rồi chàng thấy được
Trong hào quang, sáng láng hơn nhiều

"Ừ nếu nói rằng xưa ở Đức
Là khiếp kinh, thì thật quá lời
Kiếp nô lệ, rồi ta thoát được
Như ở Rôm ngày trước đấy thôi

"Toàn dân hưởng tự do tư tưởng
Nền tự do cho số đông người
Nhưng số ít bị người giới hạn
Không cho in thành chữ, thành lời

"Sự độc đoán không theo luật pháp
Chẳng bao giờ thống trị nổi đâu!
Ngay với kẻ mị dân tồi nhất
Cũng phải tuyên quốc hiệu trên đầu!

"Ở Đức chẳng tồi tàn đến thế
Dù gặp bao sức ép thời nào
Hãy tin ta, không ai chết đói
Trên đất này, khi bị tống lao!

"Trong quá khứ đã từng nở rộ
Một đôi điều tốt đẹp, vẻ vang
Của Lòng tin, Ân cần, Niềm nở
Mà nay toàn nghi kỵ, dối gian

"Nền tự đo bề ngoài thực tế
Đang huỷ dần ý tưởng ngày xưa
Cái ý tưởng trong lòng tuổi trẻ
Vẫn trắng trong như một giấc mơ

"Ngay cả nền thi ca cao đẹp
Cũng lụi dần. Một ít ra tro
Ông vua Mobr của Frai-li-crát
Cũng bỏ đời cùng các vua xưa

"Lớp con cháu sẽ đủ ăn đủ uống
Nhưng sẽ không yên tĩnh chút nào!
Đời còn lắm giao tranh lộn xộn
Sự bình yên rồi cũng thoái trào

"Ôi, nếu chàng lặng im, không nói
Ta mở toang cuốn sách cho chàng
Sách SỐ PHẬN - rồi chàng sẽ thấy
Cảnh mai sau, qua những gương thần

"Ta sẽ chỉ cho chàng tất cả
Mình chàng thôi - không chỉ cho ai
Tương lai của quê cha đất tổ
Chàng xem xong, không thể ngậm lời"

Hỡi Nữ Thần! Tôi kêu lên, lạy Chúa
Sẽ là Niềm hạnh phúc tối cao
Nếu tôi được ngắm trông thật rõ
Cảnh đời trên đất Đức mai sau

Tôi muốn được giơ tay thề nguyện
Những gì Người mong ước bấy lâu
Tôi đảm bảo cùng Người: Im lặng
Người nói đi, tôi nguyện gì nào?

Người đáp lại: "Hãy thề theo cách
Của người cha: A-bờ-ra-ham
Vào cái lúc Ê-li-den thề thốt
Phải xa ông, dấn bước lên đàng

"Nâng áo lên và đưa tay đặt
Lên trên đùi phía dưới của ta
Và thề nguyện: từ nay im bặt
Trong giọng lời, trong cả thi ca!"

Một khoảnh khắc vô cùng quan trọng!
Tôi như từ hơi thở bay ra
Ngàn năm trước, khi tôi thề nguyện
Theo tục truyền muôn thuở ông cha

Tôi nâng áo của Người - Thần Nữ
Đặt tay lên phía đưới đùi Người
Và thề nguyện: trong nói năng, câu chữ
Sẽ lặng im mãi mãi trên đời

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]