Trái tim tôi bỗng quên hết bi thương
trong giây phút kinh hoàng thấm nước dòng sông Lú
chân tê dại hệt như từ vạn kỷ
dẫm lên hư không
dẫu dưới chân đầy lá nhọn
nơi dòng sông cõi âm bên trắng bên đen gió thổi lật điên cuồng.
Trong nước sông, một người rắn tía vàng xanh đang hát
“tiếng ca ta là ête hoà tan vào nước
người ơi, người phải uống nước sông này
ở đây thấp hèn dâm ô hủ bại ngập đầy
không lý tưởng không niềm tin không mộng ảo
giả dối nhất ở đây chính là lãng mạn
hãy để nước sông này tràn ngập linh hồn ngươi
để linh hồn mãi mãi chẳng buồn vui
người ơi, người phải uống nước dòng sông Lú
có dòng nước uống vào cho dịu cổ
có dòng nước uống vào vì không thể chối từ
hãy uống đi, uống đi
tiêng ca ta là ête ngạt ngào đang hoà tan vào nước...”
Tiếng ca dẫn đoàn người mơ màng bước
ba nghìn đôi tay cùng vốc nước dòng sông
và người rắn mỉm cười nham hiểm, biến mất tăm!
“Hỡi kẻ thù, không được quên quá khứ”
tiếng gào lên tuyệt vọng giữa sóng trào
ôi người tình của ta, tiếng người tha thiết quá
xuyên qua cõi âm u
men theo dây leo, bò vào tai ta quấn quýt
ta nghe rõ từng lời: “Vui, không được quên tôi!”
Chọc ngón tay vào cổ họng khó khăn sao
một chuỗi dài nôn oẹ
sương mù liếm mắt toi, núi xa chừng chắn lối
và nước sông như bình lặng vỗ về
chạy qua mắt cá chân tôi
chạy qua giấc ngủ ba nghìn người
những hồn quỉ đã mất đi trí nhớ
tôi đột nhiên cười điên cuồng
nghe hồi vọng tiếng cười chìm dần vào cõi chết...
cảm giác về cái chết
Hải triều rú hết
bãi cát vùi chôn ký ức và dục vọng
trên bàn, hòn bi ve mệt mỏi đã ngừng lăn
một mũi tên bắn trúng bia run rẩy rồi khựng lại
“trúng điểm đen rồi!” - nó kêu lên.
Đi đến tận cùng nhân loại rồi sẽ có một lần
thấm trộn vào máu tôi mùi vị và âm thanh cái chết
phọt ra từ kẽ xương
nuốt chửng lời tôi đang bò ra cuống họng
đau đớn ấy không có trong tưởng tượng
lạnh buốt toàn thân hoá thành một chiếc lông
nhón gót nhẹ nhàng bay
giã từ mặt đất
khoảnh khắc ấy phải chăng là thăng hoa, phải chăng là giải thoát?
trong hào quang dịu dàng của cái chết
tôi thả mình cho tử thần
có quắc mắt dữ dằn và vòng tay quái đản
và vô tri trong thế giới lạ xa...
Một màn sương lập loè đẩy chúng tôi bước về phía trước
ba nghìn đoá mẫu đơn trắng đồng thanh ca lên lời chúc phúc
âm nhạc đầy hương thơm lôi hút chúng tôi
từ những miệng cười
từ nhuỵ hoa khói dâng
phả vào linh hồn quyến rũ
cuộc lãng du hỗn độn mịt mờ bỗng nhẹ nhàng trật tự
và ba nghìn linh hồn cùng đi như được mạ lên một lớp sướng vui...
[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]