Bản dịch của Nguyễn Quang Thiều

Trong ký ức ấu thơ tôi mọc lên một ngọn núi huyền bí nơi cố hương. Đó là ngọn Linh Sơn chưa ai trèo lên đó. Và cũng chưa ai nhìn thấy đỉnh núi bao giờ. Sương mù dày đặc bao quanh lưng núi và mây che khuất những cây cỏ mọc trên đỉnh núi cao. Trong đêm ngọn Linh Sơn ảo mờ.

Vào những đêm trời không mây và ánh trăng trong vắt, chúng tôi thấy hiện lên trong khoảnh khắc ngọn Linh Sơn, nhưng cũng không thể hình dung đỉnh núi cao đến tận nơi nào.

Và một ngày tôi chợt khát khao nhìn thấy ngọn Linh Sơn - ngọn núi mà chưa bao giờ trong trái tim tôi vắng bóng. Tôi trở lại cố hương và kinh hãi nhận ra ngọn Linh Sơn đã hoàn toàn biến mất. Một già làng tôi không quen biết nói với tôi: Nơi đây không có ngọn núi ấy bao giờ.