Bản dịch của Nguyễn Quỳnh Hương

Người ta bảo tôi cần phải rời đi.
Phải, phải rồi. Cảm ơn. Tôi sửa soạn.
Phải, phải rồi. Tôi hiểu. Và các bạn
không cần tiễn. Ừ, tôi chẳng lạc đâu.

Mà, anh nói gì cơ – con đường xa.
Rồi đâu đó ga xép gần nào đó
Ô không, đừng bận tâm. Tôi lo được.
Hành lý nhẹ ấy mà. Tôi không có va li.

Phải, phải rồi. Cảm ơn. Đã đến lúc tôi đi.
Phải, phải rồi. Đã đến lúc. Ai cũng thấu
Trên quê hương tôi những cành cây gầy guộc
Đã nâng rạng đông nhợt nhạt lên cao

Tất cả kết thúc rồi. Tôi có phản đối đâu.
Giờ là lúc bắt tay và tạm biệt.
Tôi bình phục rồi. Tôi ra đi vĩnh viễn.
Phải, phải rồi. Cảm ơn vì cuộc chia li.

Chở tôi trên đất này, anh lái tắc xi.
Làm như thể tôi chưa đưa địa chỉ.
Chở tôi đến những cánh đồng ướt sũng,
Anh biết đấy, tôi phiêu bạt xa quê.

Cứ làm như tôi đã quên địa chỉ.
Tôi tựa vào cánh cửa nước đọng mờ,
Và bên con sông tôi từng yêu ngây dại
Tôi sẽ trả công anh, và sẽ gọi đò.

(Tất cả kết thúc rồi. Bây giờ tôi vội lắm.
Anh trở về bình yên, Chúa chở che.
Tôi ngước nhìn bầu trời và hít căng lồng ngực
Ngọn gió lạnh nào thổi từ phía bờ kia).

Và, cuối cùng là chuyến đò tôi mong mỏi
Anh cứ trở về, xin đừng có lo chi.
Khi anh đến quê anh, tới vòm cửa trước nhà
Tôi cũng cập bờ thoai thoải phía bên kia.