Marthe mà những vách tường cũ không thể nào chiếm đoạt được, mặt giếng nước mà nền quân chủ đơn độc của ta soi bóng, làm sao ta có thể quên được em một khi ta không cần phải nhớ lại em; em chính là hiện tại chất chồng. Chúng ta sống bên nhau mà không cần phải đến gần nhau, không cần phải tiên liệu, như trong tình yêu hai cây thuốc phiện làm ra một cây cỏ chân ngỗng khổng lồ.

Ta sẽ không bước vào trái tim em để giới hạn ký ức của nó. Ta sẽ không giữ miệng em lại để ngăn nó hé mở trên nền xanh không trung và sự khát khao lên đường. Với em ta muốn mình là tự do và là gió của cuộc sống đi qua ngưỡng cửa muôn đời trước khi đêm mất hút.