Bản dịch của Hoàng Hưng

Tôi chờ cho nàng lảng vảng, nàng ho
Nàng ngáp, nàng khạc, nàng
Mân mê yết hầu, nàng bước
Tôi đợi một vách ngăn bằng giấy bồi
Tôi chờ cho một vách ngăn bằng giấy bồi
Để chút xíu nàng đến với tôi

Tiếng xột xoạt nhè nhẹ một cơn bão tình
Sẽ chẳng đủ đâu, Vài
Lời trách móc là cần. Một vẻ ngoài
Là cần. Điều ấy mỗi ngày càng
Không thể thiếu cho khoái lạc của người khác

Nàng đòi hôn lên miệng
Tôi hai tay đỡ lấy đầu nàng
Tôi mơn man mặt nàng. Trên hai thái dương
Nàng vẫn còn đòi hôn
Lên miệng

Khi em bảo:
Toàn nhục thể, là em
Ăn vào lịch sử

Và lớp trang sức của từ vẫn nằm trong tưởng tượng

Trời mưa

Phong cảnh

Sương lam để lại phía sau
Một hơi thở lạnh. Một trong những chiếc ghế
Bị hỏng. Chiếc bàn gần cửa
Giữ một vạt rèm. Khi
Biển rút, những đám mây biến mất
Phong cảnh ở bên kia hàng cây
Chúng ta không còn biết cái gì
Đã biến đổi sâu xa
Sẽ phải cùng khối nào
Tự vệ

Trong khí hậu này đến tự ngôn từ

Gần bên tim em
Có một chiếc áo đầm. Và trên áo em, một bông hoa
Như một làn môi, hơi đậm
Rồi một khoảnh khắc
Không chính xác

Thế rồi vẻ xấu xí đàn ông của anh
Có nhu cầu làm vui lòng người khác

Gió sập chân trời về phía chúng ta
Một mùi giấy cháy. Lại
Còn nóng hơn thường lệ
Em bảo đôi khi phải làm tình
Như bài thực hành ở trường học

Chẳng sợ quá nhỏ
Hay quá lớn. Chẳng đợi đến mai
Hay đợi đẹp trời
Hay đợi trời lạnh

Tại sao phải trời lạnh?

Một buổi tối ngột ngạt. Chỉ sàn nhà
Còn giữ chút sinh khí. Phải chấp nhận
Mọi sự đúng như chúng xảy ra. Hay thậm chí
Nhìn chúng đúng như chúng xảy ra

Bầu trời lăn trong một chiếc xe xanh

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]