Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Bùi Minh Quốc
Có những phút ngã lòng
Tôi vịn câu thơ mà đứng dậy
(Phùng Quán)
Bị dồn sát chân tường
Thi sĩ
Tưởng chừng ngã quị
Tứ bề hùm sói khuyển ưng
Điêu luyện mọi ngón rừng
Thay nhau bủa nện
Dai dẳng đòn hèn hiểm
Thi sĩ ơi
Một đời
Chỉ có thơ thôi
Trái tim thơ nho nhỏ
Cây đàn thơ nho nhỏ
Làm sao chống đỡ ?
Nhưng lạ chưa
Thi sĩ
Tựa vào thơ
Chỉ mỗi tựa vào thơ
Ngoan cường chống trả
Thơ ngân lời yêu những gì đáng trân trọng nâng niu
Thơ ói mửa trước những gì tởm lợm
Đường tới tự do
Thơ dấn mình lên trước
Thơ đi trần trụi thơ
Bao người sau vững bước
Thơ gọi thơ dậy các phương trời
Thơ cưu mang tâm huyết muôn đời
Thơ chấp nhận đương đầu quỉ dữ
Thơ song hành lịch sử
Chắp cánh vào tương lai
Tôi chưa hề tin phép màu thần thánh
Nhưng tôi tin có một phép màu cực mạnh
Cái phép màu tên gọi là THƠ.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Lý Viẽn Giao ngày 14/09/2011 03:04
Ta vịn vào em để đứng
Em đậu vào ta để bay
Ta uống em để mà say
Em đốt ta để mà sáng
Chiều tím mây trôi bảng lảng
Em trao ta ánh hoàng hôn
Đêm xanh mong đợi mỏi mòn
Ta gửi em vành trăng khuyết
Em – thì thào cơn gió biếc
Thổi vào ta cánh buồm nâu
Ta – tí tách giọt mưa ngâu
Rơi xuống em nhành hoa trắng
Em – ly cà phê chát đắng
Thức ta con chữ đêm dài
Ta – ngòi bút cũ miệt mài
Ru em dòng trôi lờ lững
Có gì như còn buông lửng
Ta chưa gạn hết cùng em
Có gì như vẫn non men
Chưa nâng lòng say đến độ