Bản dịch của Trần Lê Sáng

Trắng phau thác nước, cao ngất đê rồng.
Non Tản chống gầm trời phía bắc, sông Đà reo tiếng ngọc xuôi đông.
Chốn trời đấ đặt bầy, ấy địa trục phương Nam mạnh thế; nơi Nghệ Hoàng nương náu, nghiệp trung hưng muôn thuở ghi công.

Kìa xem: Ai Lao tiện đường, Vân Nam chẹn lối.
Vây bọc trăm Mường, chặn ngang sáu Chiếu.
Chênh vênh, chót vót, xanh ngần non bọc muôn trùng; bát ngát, mênh mông, trắng xoá nước quanh một nẻo.
Che cho cắc trấn, như thế giậu phên; giữ vững thượng lưu, nắm phần ách yếu.

Thế rồi: Biền, nam, quát, bách, kỷ, tử, dự, chương.
Đậu, ngô rườm rà chất đống; dâu, gai bát ngát thành hàng.
Xương, ngà, lông, da tràn miền lân cận; vàng, bạc, châu, báu đầy chốn biên cương.
Thuyền bè dây chạc, đường lối chim muôn; quan ngang khách tạm, rộn rịp người sang.
Thật chỗ ấy là phủ ngoài nhà nước, nhưng là nơi muôn vật kho tàng.

Nhớ xưa: Xao xác cơ đồ, ngả nghiêng thành luỹ; nạn gặp bốn trăm, thời vừa nhuận quí.
Hoang dâm vô độ, Xương Vương làm suy nghiệp Hán gia; yêu quí rông càn, Võ Hậu cướp ngôi Đường thị.
Lờ mờ nhật nguyệt tối tăm, rùng rợn đất trời muốn huỷ.
Nghê Hoàng vì kiêng nể bà con, nên thường cứ băn khoăn lo nghĩ.
Kịp đến khi không biết làm sao, vùng núi mới lánh mình nơi ấy.
Ngoài muôn dặm tay vin cây cối, những bạc phơ ngàn sợi tuyết tơ; Hướng bảy lăng đầu ngoảnh lại nhìn, luống những rỏ đôi giòng huyết lệ.
Cờ thuý rung rinh trông thấy, xe ngựa tới nơi; vương hầu rộn rịp đi theo, anh tài họp đủ.
Chung ba ngàn quân lính hùng bi; họp trăm vạn tì hưu tướng sĩ.
Sửa xe rồng xa giá về kinh; bưng hồ rượu nhân dân dâng lễ.
Một vẩy tay mà yêu nghiệt qui hàng; chỉ cười nói mà hung đồ thất thế.
Rửa tanh hôi, non nước thanh bình; quét dơ bẩn, cung đình sạch sẽ.
Sáng ngời nhật nguyệt giữa trời, vững chãi nghiệp vua vạn thế.

Thế mới hay: không có trấn này thì Nghệ Hoàng sao thành được công nghiệp vẻ vang;
Không có Nghệ Hoàng thì trấn này sao xứng với tiếng tăm oai vệ.

Ô hô! Than ôi!
Đường Vân Sạn quanh co trăm dặm, cửa Kiếm Các chót vót ngàn trùng, dù đủ cho Minh Hoàng thoát nạn, mà nấn ná bên non Ngọc Luỹ, bánh xe Đường khôn dễ trở về đông;
Đất Hào Lũng là vùng hiểm trở, thành Lạc Dương là chốn thích trung, dù đủ cho Bình Vương lánh gót, mà năm thành xem ra nhỏ bé, nghiệp nhà Chu khó lấy lại Kỳ, Phong.

Vậy mới hay: Công lao Nghệ Hoàng, phiên trấn Thiên Hưng, kể bề tốt đẹp, trải muôn đời ai dễ sánh chung.

Bèn chắp tay cúi đầu mà ca rằng:
Hùng thay là trấn Thiên Hưng,
Một vùng án ngự Nam phương cõi bờ.
Ngàn năm dằng dặc dư đồ,
Nghệ Hoàng nhờ đức có nhờ hiểm đâu!