Bản dịch của Trần Đức Phổ

Là cái hồ con tĩnh lặng
Tôi chào trực diện bầu trời
Quen với trăng và sao sáng
Với làn gió ẩm rong chơi˗˗
Nhưng sao nó luôn mang đến
Âm thanh biển đẹp xa vời?

Cỏ xanh dệt nên tường vách
Nhưng gió len lõi, thầm thì
Lúc trời và đêm tĩnh mịch
Gió đánh thức tôi canh khuya˗˗
Vì sao nó luôn mang đến
Tiếng gọi kinh hoàng biển xa?