Từ Xuê-len đến Ha-ken, gửi đường bưu điện
Giá mỗi bì thư: 5 đồng 6 ta-le
Xe ngựa, tiếc thay giờ này chật ních
Đành phải tìm mọi cách thuê xe
Một buổi sáng cuối thu, u buồn, ẩm ướt
Xe đẩy tay nặng nhọc kéo trong bùn
Thời tiết xấu, đường đi thì hiểm hóc
Tôi vẫn thấy mình mỗi lúc vui hơn...
Đấy chính là khí trời Tổ quốc
Lòng hân hoan... đôi má nóng lên rồi!
Rác rưởi, phân bò... ừ, tôi vẫn biết
Chẳng qua là chút bẩn ở quê tôi!
Những chú ngựa cong đuôi như chào đón
Một người quen thân thiết đã trở về
Phân của chúng bốc lên, tôi cảm thấy
Tựa mùi thơm của táo xứ A-ta-lan-tê!
Xe chúng tôi đi qua vùng máy xát
Thành phố thân tình, thành phố của tôi!
Giờ là cuối tháng 5 năm 31
Người dân quê tôi chăm chỉ, ít lời
Thuở ấy, hoa ngời tung muôn sắc
Mặt trời rạng rỡ ánh cười vui
Chim hót vang trong niềm khao khát
Muôn triệu người vui đón tương lai
Họ những tưởng: "Các kỵ sĩ héo khô, gầy đét
Sẽ từ đây cuốn gói ra đi
Nâng chén rượu mừng giờ ly biệt
Chai sắt dài, rượu dốc mê ly!
"Tự do đến cùng những trò vui và múa hát
Với sắc cờ trắng, đỏ và xanh
Biết đâu thi hài Bô-na-pác
Sẽ quật lên tự nấm mồ xanh!"
Trời biết được! Vẫn còn kia bầy kỵ sĩ
Có đôi tên trong đám quỷ ngu đần
Vốn gầy guộc, trông khác nào ống sậy
Nay nghênh ngang ôm bụng béo tròn
Một bọn đểu! Xưa kia ta những tưởng
Là Tình yêu, Hy vọng, Niềm tin
Chúng nó đến và cầm đầu tận hưởng
Thứ rượu vang ngon nhất trăm miền...
Nền tự do hoá bàn chân trật khớp
Hết cái thời nhảy nhót, múa vui
Ngọn tam tài ở Pa-ri, nước Pháp
Từ tháp cao trông xuống, ngậm ngùi
Hoàng đế tự hôm rày, đứng dậy
Và được loài rắn độc của người Anh
Đem nắn lại thành một người ít nói
Nhưng đã tự mình chôn xuống mồ xanh!
Chính mắt tôi đã thấy quan tài hoàng đế
Trên chiếc xe lộng lẫy sắc vàng
Tôi cũng thấy những nữ thần chiến thắng
Từng đỡ trên vai chiếc linh cữu màu vàng
Dọc những cánh đồng xứ Ê-li-da-ít
Chiếc quan tài đã tới Khải hoàn môn
Vượt sương giá, vượt cánh đông băng tuyết
Đoàn người đi, chậm rãi, u buồn
Nhạc đám ma rền vang, nghe đến sợ
Các nhạc công như chết cứng lâu rồi
Trong tuyết giá. Đại bàng tung cánh vỗ
Chúng chào tôi. Đau đớn cũng như người
Đoàn người đi... mắt nhìn sao huyền bí
Hẳn đã quên những ký ức xa vời
Từ giấc mộng hoang đường về quần thể
Ước nguyện xưa không thức tỉnh lại rồi
Ngày ấy tôi đi và đã khóc
Hai mắt tôi lệ ướt nỗi buồn đau
Khi nhớ lại tiếng kêu trong ký ức
Về tình yêu: "!"
[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]