Bản dịch của Nguyễn Văn Trung

Đừng ghen tị hỡi người lưng có bướu
Rằng vì sao tôi lại đứng thẳng lưng
Tâm hồn tôi có bướu không chừng
Chính vì nó tôi thành đau khổ

Anh không thấy nhưng mà tôi cảm thấy
Cái bướu này mới nặng làm sao
Biết bao nhiêu bất hạnh khổ đau
Đã chứa chất bên trong chật ních

Anh là gã mù, xin anh chớ giận
Còn tôi thì không thể nhìn xa
Bước thấp bước cao trước vấp sau va
Nên cũng chẳng đi đến đâu đáng kể

Nhận tôi đi gã câm tội nghiệp
Làm anh em cho có bạn có bầu
Lời của tôi chẳng ai hiểu được đâu
Bởi tôi nói lắp ba lắp bắp

Yêu lấy tôi hỡi những người tàn phế
Người khổ đau nghèo đói bần cùng
Tôi cũng là kẻ sức kiệt lực không
Và chỉ nói dông dài như thế

Luôn mộng mơ và luôn tưởng tượng
Đi lang thang như là một người điên
Tôi tin rằng tim tôi sẽ vỡ tan
Vì nó nặn bằng thuỷ tinh trong suốt

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]