Bản dịch của Nguyễn Tùng Cương

“Bác tôi vốn thẳng ngay, cao đạo nhất,
Khi ốm nặng, sắp xa trời, gần đất,

Ông mới đòi người khác kính trọng mình,

Một việc làm thật hợp lý vô cùng.

Là bài học hay chung cho tất cả;
Nhưng trời hỡi, còn gì buồn hơn nữa
Suốt ngày đêm phải nâng đỡ bệnh nhân!
Không được rời người ốm một bước chân
Phải dùng đến bao mánh mung hèn thiệt,
Mới hy vọng được lòng người sắp chết,
Nào sửa sang đống lộn xộn gối chăn
Nào mặt buồn đưa thuốc uống vài lần,
Thở dài suốt, và nghĩ thầm trong óc:
Bao giờ quỷ rước ông đi cho thoát!”