Bản dịch của Đỗ Ngọc Việt Dũng

Băng đồng Thu cỏ vàng
giông bão tung gió thổi
Ta gọi nàng là vợ
Dẫu trăn trở một lần
với trái tim nóng bỏng
và linh hồn giá băng

Dấu ấn đêm loang loang
ánh mắt loè giễu cợt
Thành phố thầm mách bảo
nàng đã trú nơi này
cùng những người khác nữa
qua vòng tay của nàng

Khi cô đơn thổ lộ
Qua nước mắt tuôn trào
với trái tim nóng bỏng
và linh hồn giá băng
— — — — — — — — — — — — —
Nàng ngày xưa cũng nhớ...

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]