Đưa kẻ mù chiếc khăn xanh người nói:
“Đây là bầu trời!”
Cắt quả cam người vắt vào miệng:
“Ngọt ngào là những đám mây!”
Thở hơi gần qua những chiếc răng:
“Gió, anh biết đấy!”

Cũng có khi trời mưa
Cả thành phố ảo mờ nhoè nhoẹt
Giống bàn tay đen, xoa lên bức tường trắng
Sau đó, mặt trời toả sáng
Chúng mình cùng cười
Rung chuông nhỏ chạy quanh đầu:
“Đó là cách em cười... cũng như anh là vậy”
Tay cầm bàn chải cọ vào gỗ một hồi
Cầu vồng, cây cầu nối mưa, nắng tuyệt vời
vĩ đại mà ta không thể túm được...
Không ổn rồi...
Cầu vồng, điều không thể nào giải thích nổi

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]