Có phải em là Vitamin?
Đã bao lần xao xuyến lòng anh
Trộm chút hương thầm sau búi tóc.
(Đợi kiếp lại sinh lại bắc đền.)
Vitamin A tên em đó.
Nết chanh chua sau vẻ dịu dàng.
Em đã làm cho anh sáng mắt,
(Khi nhu mì giả dối lúc sang ngang.)
Hay em là Vitamin C.
Miệng cười sóng sánh vạn người mê..
Một bữa hương tình vương vạt áo.
Chếnh choáng hồn anh... Áo thơ đề.
Có một loại Vitamin tên “Em”.
Mười ba, mười bốn hay mười lăm
Trăng xưa mỗi lúc thêm vành vạnh
Vằng vặc trong veo sáng bên thềm.
Bữa ấy em còn vị thành niên.
Đưa em về Tây Hạ sao nên.
Đêm đêm kề vai nghe biển hát.
Măc kệ bên đời trăng xuống, lên.
Buổi ấy Chiêu quân cống thành Hồ.
Hoa thơm lạc cánh rừng Hung nô.
Đường về đất Việt xa xăm quá.
Bèo dạt cung mây lạ bến bờ.
Từ anh vào rượu để tìm quên.
Năn nót chưa tròn một cái duyên
Câu thơ anh viết tràn lên vách.
Một chút ghen tuông, chút giỗi hờn.