Tô phở ngon giống như bài thơ hay.
Người nấu gởi hết tâm hồn mình vào đó.
Thêm chút yêu thương... Thịt bò thêm sắc đỏ.
Xanh ngắt hương đưa vài cọng hành, ngò.
Phở cho ta nàng hãy nêm chút gừng.
Một ít muối... Cho gừng cay muối mặn.
Ngọt mà thanh nhờ vào củ cải trắng.
Trắng da nàng mà xao xuyến đôi tim.
Bao năm quá ta khao khát đi tìm.
Chìa khoá vàng mở căn nhà hạnh phúc.
Chiếc chìa khoá khởi đầu bằng bụng trống.
Bằng hương thơm sực nức cả căn phòng.
Ta yêu nàng! Xin nàng cho trái ớt.
Vị cay nồng ấm áp đời ta.
Bớt lạnh lòng! Quên năm tháng bôn ba.
Và quên hết cái đầu đông rét mướt.
Tô phở nào nàng nấu cũng ngon.
Nhốt đời ta vào hương thơm ngào ngạt
Bao phụ gia dưới bàn tay ma thuật.
Hạ gục ta từ bao tử tới tâm hồn.
“Phở nàng nấu ngon hơn nhà hàng”. Ta nói thật.
Ta khen thật lòng chẳng nịnh bợ gì đâu.
Nói đã nhiều xin túm lại một câu.
Phở nàng ngon... Nàng còn ngon hơn phở.