Chưa có đánh giá nào
Đăng ngày 20/02/2020 04:55, số lượt xem: 342

Corona lấp ló dưới làn môi.
Phút đê mê chui tọt vào trong máu.
Theo nhịp tim chúng âm thầm thẩm thấu.
Từng tế bào run rẩy trước quân gian.

Em với tôi sau giây phút mơ màng.
Cái hắt hơi đã xua tan mộng đẹp.
Thần tình yêu giờ đây đành bó phép.
Corona chia tách đôi đàng.

Em vôi vàng mở túi lấy khẩu trang.
Đã muộn màng... Khẩu trang giờ vô dụng.
Ho húng hắng... Làn môi xinh ấp úng.
Về thôi anh... Em cảm thấy gai người.

Mắt tròn xoe tôi thốt chẳng nên lời.
Corona kẻ thứ ba đáng ghét.
Biến hết đi khách không mời chết tiêt
Cút về mau nơi mày đã khơi mào.

Chuyện tình ta sắp đến buổi cao trào.
Mày xuất hiện bao nhiêu người ai oán.
Chính phủ ơi! Đuổi chúng về Vũ Hán.
Hoàng Hạc lầu! Hoàng hạc đứng buồn thiu.

Khói hoàng hôn! Thôi Hiệu bút nâng niu
nhìn khói sóng câu thơ trào nước mắt.
Lửa ái tình trong phút giây chợt tắt.
Mộng ban đầu không cháy nổi trong nhau.

Về thôi em! Nhưng ta biết về đâu?
Thôi tạm chia tay... Ai về nhà nấy.
Chuyện tình yêu! Đau lòng anh viết lại.
Có một thời mắc dịch đã đi qua.

Hai không hai mươi, Vũ Hán, Corona.
Chiếc khẩu trang lạnh lùng, nho nhỏ
(Ai lấy vải bịt lên màu hoa đỏ!)
Trong lặng thầm bóp nghẹt một sắc hương.

Nếu một mai hai đứa chẳng chung đường.
Bên kia sông trở thành người xa lạ.
Trách chi nhau...
Trách cái thời thổ tả...
Virus làm 2 đứa phải xa nhau...