Dạo này thơ viết ra sầu héo.
Buồn, tủi, đau, thương phận con người.
Khóc than đôi lứa tình dang dở.
Chìm, nổi một đời được mấy vui.
“Thơ là người” Cổ nhân đã dạy.
Người nặng lòng thơ há vui sao.
Thân tứ khổ đau lòng muôn trượng.
Kiếp phù du cát bụi âu sầu.
Đời trong thơ hợp, tan… Tan, hợp.
Lá vàng rơi giấc mộng nam kha.
Mãi lặn, hụp trầm luân muôn kiếp.
Người đã quên đất mẹ là nhà.
Tình trong thơ… Dở dang tình đẹp.
Vì hôn nhân như nấm mồ hoang.
Tình thiên thu mồ hoang cỏ mọc.
Chốn thiên thai hoa rụng, trăng tàn.
Ta xót xa con thuyền không bến.
Mịt mờ sương trời nước bơ vơ.
Khúc sông xưa duyên bèo gặp bọt.
Hợp rồi tan từ bấy đến giờ.
Rồi cứ thế dòng đời lặng lẽ.
Lạnh lùng trôi một giấc ngủ vùi.
Đời gió sương vận vào ngòi bút.
Thơ viết ra đau đớn, ngậm ngùi.
Câu thơ vận vào đời máu chảy.
Vận vào tình hai đứa hai nơi.
Câu thơ đứng giữa chiều chờ đợi.
Ba mươi năm tóc trắng mây trời.
Ba mươi năm nhớ người ở lại.
Thương người đi rã cánh chim hồng.
Trời viễn xứ… Vầng trăng viễn xứ.
Nửa phần đời chìm nổi long đong.
Đường phiêu bạt đời trai bóng lẻ.
Ngắm trăng người chạnh nhớ trăng quê.
Nhớ thương ai khuê phòng quạnh quẽ.
Mây giăng giăng bịt kín lối về.
Người ra đi khóc người ở lại.
Suối tóc dài nghiêng bóng hàng me.
Suối tóc ấy giờ đây trắng xoá.
Giờ gặp nhau chắc lắm ê chề.
Người đi xa chân chồn, gối mỏi.
Chuyện đời buồn thơ cũng buồn theo.
Nửa đời sau hoàng hôn xuống vội.
Chiều ly hương chạnh nhớ quê nghèo.