Chưa có đánh giá nào
Đăng ngày 25/02/2016 20:55, số lượt xem: 391

An nhiên, tự tại nghìn năm.
Câu thơ khuấy động núi nằm không yên.
Gọi hồn lạnh giấc cô miên.
Câu thơ cựa quậy núi liền vỡ toang.

Ầm… Ì… Sấm động trời quang.
Đài thơ sừng sững còn loang bụi mù.
Trường Giang sóng nước mịt mờ.
Câu thơ lướt nhẹ lô nhô sóng trào.

Thơ nghiêng hất núi đổ nhào.
Mây đen sầm sập ba đào sóng quăng.
Lạnh lùng bốn phía sầu giăng.
Câu thơ đứng sững đời ngăn vách sầu.

Về đâu… Thơ biết về đâu…?
Câu thơ gãy gụp khối sầu không tan.