Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Anh Ngọc » Sông núi trên vai (1995) » Chương 1
Đăng bởi Vanachi vào 07/03/2007 17:21
Như chiếc cầu bắc qua dòng sông rộng
Họ bắc qua dòng thác xiết chiến tranh
Gửi lại mai sau hình bóng của mình
Những đường nét in trên nền năm tháng
Và lịch sử từ những trang giấy trắng
Sẽ đứng lên cao vút những dáng người.
*
Họ lên đường
Một buổi chiều Cực Nam xao xác lá khộp rơi
Nát vụn dưới chân người như kính vỡ
Từ cửa rừng gió chiều vừa mở
Đã hiện lên gương mặt đầu tiên
Dưới vành mũ lá sen
Bắt gặp một khoảng trời gió nắng
Hố mắt to hoãm sâu đôi giếng cạn
Đọng ngàn đêm thức trắng đường dài
Nếp khăn rằn nhàu nát trên vai
Vết quai gùi hằn sâu chín đỏ
Đôi bờ vai nho nhỏ
Đong đầy ngàn cân
Em bước đi quả quyết bàn chân
Mười ngón xoè như rễ ăn xuống đất
Con đường mòn trôi chiếc thuyền dép lốp
Đế dép dày quai dép nhỏ làm duyên
Chưa một lần yêu cho lồng ngực rung lên
Thắt đáy lưng ong em chưa một lần làm mẹ
Ba mươi tuổi em không còn trẻ
Nhưng chưa già
Em chưa thể già
Tuổi thanh xuân giặc giã đi qua
Trăm trận sốt mặt người vàng mặt lá
Gót chân mềm em mài trên đá
Mòn vẹt giấc mơ có khói bếp quê nghèo
Chợt một chiều trong đáy suối trong veo
Em gặp mình sững sờ như bức tượng
Trong xoáy lốc mù trời cơn gió chướng
Em đi qua ngọn lửa cháy rừng
Dáng em đi là dáng của con đường
Em giống đất
Và đất thì giống mẹ
Họ lại lên đường
Một buổi chiều như thế
Người đang đi cùng thế hệ với tôi
Trong vụ nắng rụng rơi
Chân trời cháy một màu vàng hoả hoạn
Những cánh chim lang thang tìm bạn
Những bông hoa khép cánh qua đêm
Trời cao xanh và êm
Hàng cây bạc nồng nàn như mặt gối
Họ rảo bước đi
Vầng trán chạm vào bóng tối
Lưng quay về phía mặt trời
Những gùi hàng như trái núi trên vai
Những gùi hàng chưa một giây rời họ
Như thể từ thuở nhỏ
Họ sinh ra đã gắn với những gùi hàng
Con gái cao một mét năm nhăm
Quả đạn DK vượt quá đầu nửa mét
Gùi trên lưng sự sống và cái chết
Như Nữ Oa xưa đội đá vá trời
Những người đi cùng thế hệ với tôi
Gùi lịch sử trên đôi vai bé nhỏ
Tầm vóc họ lớn hơn chính họ.