Заведи мне ладони за плечи,
обойми,
только губы дыхнут об мои,
только море за спинами плещет.
Наши спины, как лунные раковины,
что замкнулись за нами сейчас.
Мы заслушаемся, прислонясь.
Мы - как формула жизни двоякая.
На ветру мировых клоунад
заслоняем своими плечами
возникающее меж нами -
как ладонями пламя хранят.
Если правда, душа в каждой клеточке,
свои форточки отвори.
В моих порах стрижами заплещутся
души пойманные твои!
Все становится тайное явным.
Неужели под свистопад,
разомкнувши объятья, завянем -
как раковины не гудят?
А пока нажимай, заваруха,
на скорлупы упругие спин!
Это нас погружает друг в друга.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Tay anh ôm lấy vai em
Ngoài ra không biết quanh mình gần xa
Chỉ còn hơi thở hai ta
Chỉ còn hơi biển mượt mà sau lưng
Lưng ta là vỏ ốc trăng
Mở ra khép lại phẳng bằng biển khơi
Lắng tai nghe thử em ơi
Ta như công thức của đời kết tinh
Giữa cơn gió loạn mông mênh
Lấy vai che chở mối tình miên man
Những gì là của anh em
Như che ngọn lửa, mu bàn tay bao
Nếu như trong mỗi tế bào
Có linh hồn ở ra vào cửa ngăn
Ở trong tấm lưới anh giăng
Hồn em như thể cánh chim chập chờn
Những gì tối sẽ sáng hơn
Tiếng còi kết thúc qua cơn bồi hồi
Chúng ta không lẽ buông trôi
Giống như vỏ ốc để lời lặng im?
Trong khi chờ đợi hỡi em!
Như cơn gió mạnh qua miền biển xanh
Anh trong em, em trong anh
Chúng ta ngủ giấc ân tình triền miên