Thơ » Nga » Aleksey Plesheyev
Đăng bởi hongha83 vào 25/06/2023 11:43
Я узнаю тебя, время унылое:
Эти короткие, бледные дни,
Долгие ночи, дождливые, темные,
И разрушенье — куда ни взгляни.
Сыплются с дерева листья поблекшие,
В поле, желтея, поникли кусты;
По небу тучи плывут бесконечные…
Осень докучная!.. Да, это ты!
Я узнаю тебя, время унылое,
Время тяжелых и горьких забот:
Сердце, когда-то так страстно любившее,
Давит мертвящий сомнения гнет;
Гаснут в нем тихо одна за другою
Юности гордой святые мечты,
И в волосах седина пробивается…
Старость докучная!.. Да, это ты!
1863 г.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 25/06/2023 11:43
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hongha83 ngày 25/06/2023 11:44
Ngày ngắn nhợt nhạt là thu,
Đúng vào thời điểm âm u chán chường,
Ngày mưa trời tối đêm trường,
Nhìn đâu cũng thấy tang thương hoang tàn.
Ngoài đồng khóm cỏ úa vàng,
Lá cây trút xuống từ hàng cây khô,
Khắp trời mây phủ mịt mờ…
Chán ơi là chán!... Đúng thu đã về!
Ngày ngắn nhợt nhạt là thu,
Là thời của những lo âu chán chường.
Ngày nào còn khát yêu đương,
Giờ đang đè nặng chín vương mười ngờ.
Tắt rồi bao những ước mơ
Thiêng liêng kiêu hãnh phút giờ trẻ thơ.
Trên đầu tóc đã bạc phơ…
Tuổi già buồn chán!... Đúng thu đã về.