VẪN biết rằng trong tiềm thức,
NHỚ nhung chẳng thể phôi pha,
VỀ theo những miền đất lạ,
TRƯỜNG đời mãi kiếp bôn ba.
CŨ ư? Vẹn nguyên ký ức,
MƠ màng dõi tận trời xa,
MỘT ngày cứ dài vô tận,
BÓNG chiều nhuộm biếc hồn ta.
HÌNH như ai đang đứng đợi
AI đang hoá đá ngọc ngà!
Đăng bởi Trương Việt Linh vào 29/09/2016 07:24
Có 1 người thích