Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Đỗ Quảng Hàn » Nỗi quê (2022)
Đăng bởi Đỗ Quảng Hàn vào 17/04/2021 10:26, đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Đỗ Quảng Hàn vào 17/10/2021 19:04
Gió lau đan kết thành lời,
thương con sông đã không trôi lâu rồi.
Cũng đau như một kiếp người,
hoang vu trùm khắp một thời sông xanh.
Đâu còn buồm trở vào Vinh,
mỗi khi chiều đợi triều dâng nước đầy.
Đâu còn em gánh nước mai,
bến dài, sông cạn, rêu cài chân em.
Đâu còn trăng sáng thâu đêm,
để em tắm khoả vàng lên khắp người.
Cây đa chết đã lâu rồi,
còn đâu bến đợi chờ người năm xưa.
Bây giờ ngồi ngóng cơn mưa,
mong trời bụm nước mát vừa bàn chân.