Chưa có đánh giá nào
Đăng ngày 24/03/2017 16:15, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Đinh Tú Anh vào 24/03/2017 16:29, số lượt xem: 555

Cha gánh sông Ngàn Phố về đổ đầy vại nước
Trong những ngày khô hạn nắng chang chang
Mẹ chở nguyên núi Thiên Nhẫn về làng bằng thuyền
Nhặt hạt sỏi, tôn nền nhà trong lũ
Chúng tôi trên chạn rơm hằng đêm nằm nghe trâu bò miệng nhồm nhoàm hình như chúng sắp đặt công việc của ngày mai
Nghe ấm ách bởi những củ khoai lang gầy nhũng nhẳng không chịu yên trong bụng chúng tôi mà ngủ
Ngắm trăng sao qua mái nhà ràn dột nhìn thấu trời
Trong mơ thơm ngai ngái mùi phân
Chúng tôi chạy thẳng băng trên những con đường làng nhão nhoẹt bùn đất, chơi những trò chơi của những thế kỷ trước, giờ không còn
Chúng tôi trèo lên những đỉnh đồi trơ sỏi đá, cứ ngỡ ngôi làng nhỏ bé của mình rộng lớn bao la cò bay mỏi cánh, mãi sau này mới biết mình nhầm
Chúng tôi đội mưa bão bằng những tán lá cọ bẻ vội ở vệ đường, và mừng vui hết biết khi nước lụt dâng ngập nhà trong sự lo lắng của cha mẹ
Nắng và gió Lào nung tóc và da chúng tôi cháy khét, những vũng nước chân trâu giữa đồng làm đã những cơn khát
Và rồi chúng tôi lớn lên
Và rồi chúng tôi mải miết đi xa theo những chân trời
Mỗi lần về làng
Làng mạc thưa dần
Nhưng trên đồi ngày càng dày thêm những ngôi mộ mới
Khi tôi kể lại cho con cái nghe câu chuyện thưở nhỏ cuộc đời mình
Chúng ngơ ngác
Khi tôi tự kể cho tôi nghe câu chuyện thưở nhỏ cuộc đời mình
Tôi đã khóc
Nước mắt chảy ngược về làng.