Một khúc năm mươi quá nửa lười,
Sẽ lười cơ bản chẵn mười mươi.
Bờ mê ngó lại mơ màng nhớ,
Bến giác nhìn sang tủm tỉm cười.
Sống vẫn thung dung đời đạm bạc,
Chơi còn thong thả cảnh hồng tươi.
Lao tâm khổ tứ kìa ai đó,
Hỏi để làm chi một kiếp người?
03/1/2019