Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Đỗ Quang Huỳnh
Đăng bởi tôn tiền tử vào 20/12/2022 10:24
Một đời im lặng nuôi con
Chị tôi – cây đứng đầu non thu về
Mộ anh cỏ biếc chiều quê
Âm thầm chị gánh lời thề ngày yêu
Sông đời ghềnh thác gieo neo
Thuyền yêu thương chị chống chèo lẻ loi
Nhà nghèo mưa ướt vành nôi
Mưa lòng chị – ướt cả lời ru con
Hoa đào chúm chím môi son
Gió xuân thổi chị mỏi mòn tuổi xuân
Tháng giêng xanh dậu cúc tần
Bốn mươi – Tóc chị vơi dần sợi đen
Heo may hiu hắt giọt đèn
Chị thao thức với thân quen bóng mình
Hội chèo nghiêng ngả sân đình
Lặn trong câu hát chuyện tình chị tôi.