Trang trong tổng số 4 trang (31 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] ›Trang sau »Trang cuối
Gửi bởi Lilia ngày 22/10/2008 08:31
Nhà thơ R.:
Bệnh lao
Rượu
đôi lúc
là thơ.
Gửi bởi Lilia ngày 19/10/2008 10:09
Đã sửa 4 lần, lần cuối bởi Lilia vào 27/10/2008 04:51
Tim rạn vỡ vì đau:
Anh bắt đầu cảm nhận trái tim
Mắt đột nhiên mù lòa:
Anh bắt đấu cảm nhận đôi mắt
Trí nhớ chìm trong bóng tối:
Anh bắt đầu cảm nhận trí nhớ
Anh khám phá mình
Qua việc phủ định bản thân
Anh tồn tại
Thông qua chối từ tồn tại.
Gửi bởi Lilia ngày 19/10/2008 10:05
Chiếc lá
Bị bứt khỏi cành
Run lên, run lên
Đến tận khi chạm đất
Mới trở lại bình yên
Gửi bởi Thuỷ Hương ngày 26/10/2007 13:42
Trong dòng sông của Heraclitus
Con cá bắt cá
con cá chặt con cá bằng một con cá sắc
con cá xây con cá, con cá ở trong con cá
con cá bỏ trốn khỏi con cá bị bao vây.
Trong dòng sông của Heraclitus
con cá yêu con cá
Đôi mắt em - nó nói - sáng như cá trên trời
Cùng em đến vùng biển chung tôi muốn được bơi
ôi, em xinh đẹp nhất trong đàn cá.
Trong dòng sông của Heraclitus
con cá nghĩ ra một con cá siêu cá
con cá quỳ gối trước con cá, con cá hát cho con cá nghe
cầu xin con cá để được bơi thật nhẹ.
Trong dòng sông của Heraclitus
tôi con cá độc đáo, tôi con cá khác biệt
(dẫu chỉ khác với cá cây hay cá đá)
Đôi khi tôi viết về những con cá nhỏ
với lớp vẩy bạc long lanh, ngắn đến nỗi người ta ngỡ
đó chỉ là bóng đêm đang bối rối chớp mi.
Gửi bởi Thuỷ Hương ngày 24/10/2007 18:28
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Thuỷ Hương vào 24/10/2007 22:34
Ở nơi đó lặng yên, ta nghe thấy
Bài hát nào ai hát hôm qua:
"Anh lên núi đường anh, em về thung lũng xa..."
Dẫu nghe rồi - ta không tin điều ấy.
Nụ cười không là nỗi buồn cần che đậy
Và lòng tốt chân thành - không phải sự hy sinh.
Với những người không yêu, ta thấy thương tình
Nhiều hơn cả những gì họ đáng.
Ta làm nhau ngất ngây kinh ngạc
Có điều gì kỳ diệu hơn đâu?
Ngay cả cầu vồng mọc giữa đêm thâu
Hay cánh bướm dập dờn nơi tuyết phủ.
Và khi ta một lần thiếp ngủ
Trong giấc mơ ta thấy cảnh chia ly
Nhưng mộng ấy an lành,
Mộng ấy an lành, đâu có hề chi
Vì ta sẽ bừng tỉnh giấc.
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Thuỷ Hương ngày 18/10/2007 18:13
Không có gì xảy ra hai lần
Và sẽ không. Vì thế
Chúng ta sinh ra không theo thông lệ
Và chết đi chẳng có thói quen.
Dù chúng ta là những học viên
Ngu dốt nhất của mái trường thế giới
Thì ta cũng sẽ không nhắc lại
Một mùa đông hay mùa hạ qua rồi.
Không có ngày nào là sẽ tái hồi
Chẳng có hai đêm nào giống nhau đến hết
Không có hai nụ hôn y hệt
Hai cái nhìn vào mắt như nhau.
Ngày hôm qua, ai đó như đâu
Ở gần em, nhắc tên anh thành tiếng
Em thấy như có bông hồng chao liệng
Rơi vào từ ô cửa sổ mở tung.
Ngày hôm nay, khi có anh cùng
Em quay mặt vào tường lặng lẽ
Bông hồng ư? Bông hồng nào thế?
Là hoa ư? Hay là đá, biết đâu chừng?
Vì sao ngươi, giờ khắc, cứ hòa cùng
Với nỗi sợ nỗi bất an vô ích?
Ngươi hiện hữu – nên phải trôi qua, nhất thiết
Ngươi trôi qua – nên điều đó đẹp sao!
Mặt tươi cười, ôm lấy vai nhau
Ta cố gắng kiếm tìm thỏa hiệp
Dù chúng ta thật là khác biệt
Tựa như hai giọt nước trong veo.
Gửi bởi Thuỷ Hương ngày 18/10/2007 18:01
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Thuỷ Hương vào 18/10/2007 18:03
Tôi biết những người trong tim tắt lụi
Nhưng lại nói rằng: nó ấm áp, sáng tươi
Và rất dối gian khi họ nở nụ cười
Tôi biết xếp nét hình trên gương mặt
Để không ai nhận thấy nỗi buồn rơi.
Gửi bởi Thuỷ Hương ngày 01/10/2007 17:52
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Thuỷ Hương vào 03/11/2007 15:55
Chúng ta gọi nó là hạt cát.
Nó tự gọi mình không là hạt, không là cát.
Nó không có tên
chung, riêng,
tạm bợ, lâu dài,
đúng hay sai.
Với nó chẳng nghĩa gì cái nhìn, cái chạm.
Nó không cảm thấy bị nhìn và bị chạm.
Chuyện nó rơi xuống bên cửa sổ
chỉ là đối với chúng ta, đâu phải cuộc phiêu lưu của nó.
Với nó cũng thế thôi, rơi xuống đâu cũng vậy,
chẳng cần chắc chắn đã rơi rồi
hay vẫn đang rơi.
Từ cửa sổ nhìn ra hồ thật đẹp,
nhưng tầm nhìn không thấy chính mình.
Không sắc màu và không dáng hình,
không âm thanh, không mùi vị,
nó không đớn đau trên hành tinh.
Không đáy đáy hồ
và không bờ bờ nước.
Nước không khô không ướt.
Sóng không ít không nhiều
vỗ không nghe mình vỗ
quanh những tảng đá không nhỏ, không to.
Và tất cả dưới bầu trời vốn dĩ không trời,
nơi lặn xuống mặt trời hoàn toàn không lặn
và giấu mình không giấu sau vô thức mây trôi.
Gió kéo mây không vì điều gì khác
chỉ bởi vì gió thổi, vậy thôi.
Trôi qua một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Nhưng đó chỉ là ba giây của ta.
Thời gian trôi như người đưa tin khẩn.
Nhưng đó chỉ là sự so sánh của ta.
Nhân vật được bịa ra, sự vội vàng ước lệ,
Còn tin tức thì vô nhân.
Gửi bởi Thuỷ Hương ngày 01/10/2007 17:38
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Thuỷ Hương vào 01/10/2007 19:52
Khi tôi phát âm từ „tương lai”
âm tiết đầu tiên đã đi vào quá khứ.
Khi tôi phát âm từ „im lặng”
tôi tàn phá nó.
Khi tôi phát âm từ „không có gì”
tôi tạo ra điều mà chẳng hư không nào chứa đựng.
Gửi bởi Thuỷ Hương ngày 01/10/2007 17:31
Đã sửa 3 lần, lần cuối bởi Thuỷ Hương vào 01/10/2007 22:41
Phải làm gì?
Phải viết một lá đơn,
và kèm theo đơn là lý lịch.
Chẳng cần biết chiều dài cuộc sống
Lý lịch cần ngắn thôi.
Mọi thứ phải chọn lọc và tóm tắt.
Những cảnh quan được thay bằng địa chỉ
Và những kỷ niệm dạt dào - bằng ngày tháng vô tri.
Từ tất cả các mối tình, chỉ hôn nhân là đủ.
Những đứa con - nếu đã ra đời.
Ai biết anh quan trọng hơn anh biết ai
Những chuyến du hành - chỉ khi xuất ngoại
Thành viên hội nào, chẳng cần biết tại sao
Những giải thưởng, không cần biết do đâu.
Hãy viết như anh chưa từng đối thoại với lòng mình
và tránh nó ra từ xa.
Hãy lặng im bỏ qua chó, mèo và chim chóc
những kỷ vật linh tinh, bè bạn, những giấc mơ.
Giá hơn là trị giá
và tiêu đề hơn là nội dung.
Số giày hơn là nơi sẽ đến
người mà anh hóa thân.
Một tấm ảnh lộ rõ tai dán thêm vào.
Hình dạng quan trọng hơn những điều tai nghe thấy.
Nghe thấy gì?
Tiếng những cỗ máy nghiền giấy gầm gào.
Trang trong tổng số 4 trang (31 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] ›Trang sau »Trang cuối