Trang trong tổng số 10 trang (93 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] [7] ... ›Trang sau »Trang cuối
Gửi bởi hảo liễu ngày 27/02/2019 21:34
Tôi đã ngắm những chiếc lá nho tím cả ngày trời
Rơi vào trong nước.
Và giờ trong ánh trăng chúng tiếp tục rơi,
Nhưng chiếc lá nào cũng được viền bạc.
Gửi bởi hảo liễu ngày 27/02/2019 21:30
Có người nói nguồn gốc của bài ca
là tiếng thét chiến trận
có người nói nó là một vần điệu
báo cho nông dân biết trồng và gặt khi nào
họ không biết bài ca đầu là một khúc hát ru
kéo ra từ giấc ngủ của người mẹ hay sao
bà cụ nói
Một yếu tố
đáng kể đem cho tôi niềm vui được
sống trong mùa xuân này
là tiếng chim
như một cái lưới quét đã bắt được tôi
như cơn mưa kim cương tôi không thể
nghe tiếng nó đủ bông hoa tulip nói
cả đời rồi cả đời
chúng tôi vụt lên đồi
tôi và các chiến hữu của tôi
khát máu
rống lên
những bài ca đẹp đẽ của mình
con chó nói
Gửi bởi hảo liễu ngày 27/02/2019 21:26
Thời gian nằm ở chi tiết. Có người đã phải bảo Polaris
nó sẽ không luôn luôn là
sao Bắc cực. Cây nến chuẩn quan trọng
dẫu nó là, cuối cùng, sau năm tháng mênh mông,
cái trục dễ đổi của Trái đất sẽ cố định
lên một vì sao khác. Có ngày sao Vega sẽ thay thế nó,
dù chúng ta sẽ không nêu tên.
Trong khi đó, các cuộc cách mạng. Trong khi đó, Stalin
hoặc Styx. Đêm chúng ta cầu cho hệ dẫn đường quán tính.
Chúng ta nằm thao thức nghĩ thời gian sẽ khóc
thấy thế kỷ mà nó tạo ra, nhưng toàn bộ nước mắt
và cơ chế của nó đã bị che kín. “Sương mù của Thời gian,”
kẹp trong cặp ngoặc kép mỉa mai! Đến với tôi,
nó thì thầm, và ngay cả những vì sao cũng vâng lời.
Gửi bởi hảo liễu ngày 27/02/2019 21:10
Cây lilac này rụng lá.
Khỏi chính mình nó rơi
và che giấu cái bóng cũ của nó.
Tôi sẽ chết vì những thứ như thế.
Gửi bởi hảo liễu ngày 27/02/2019 21:09
ở bên kia của đêm
tình yêu là khả dĩ
—hãy đưa em—
hãy đưa em đến giữa những chất ngọt
chết mỗi ngày trong ký ức của anh
Gửi bởi hảo liễu ngày 27/02/2019 21:05
Jesse về nhà mùa hè này,
trồng những hàng cây chắn gió
trên cánh đồng Kansas của cha mẹ anh.
Anh đã mệt, tất nhiên, nhưng tự tin
rằng anh bận làm điều đúng đắn.
Còn cơn gió?
Nó bắt đầu từ những rặng núi băng
trên vệ tinh xa nhất của Pluto,
và đi đến Trái đất,
nơi nó đập hết sức vào vùng Đại Bình nguyên,
và đón mỗi bí mật mà con người thở than
trên đường đi qua những dặm vắng,
và đôi khi giữa đêm bạn có thể nghe thấy nó chơi cây
như một chiếc harmonica.
Gửi bởi hảo liễu ngày 25/02/2019 13:45
Họ bảo tôi, “Anh không cần
phải làm việc: anh có thể chết đói,”
nên tôi đã bỏ việc
và bắt đầu rỗng túi. Cả ngày
tôi đi tìm tình yêu và tiền
trong các rãnh nước và thấy
bút chì, giấy, và một đồng xu
lấp lánh trong ánh sáng tàn phai,
nên tôi ăn, uống, và viết:
“Chẳng có ích gì: nghèo
thì tồi tệ hơn công việc, vậy sao phải
chết đói trong tự do? khi tôi
có thể ăn như một tên nô lệ, uống
vào mỗi tối, và trả
cho tình em miễn phí hằng đêm.”
Gửi bởi hảo liễu ngày 25/02/2019 13:39
Tôi chẳng biết gì về những thứ
đang diễn ra xung quanh đến nỗi
tôi chỉ thích nhìn cuộc đời ngắn ngủi
của lũ chim: chúng nhìn quanh
trước khi lấy một hạt giống vì
chúng luôn luôn ở hiện tại,
nghĩ đến mình trong những nỗi sợ,
cơn đói và những điều thiết yếu
trong nghi thức của chúng, trong khi tôi
không thấy những chiếc xe tiến đến
quên bữa tối và địa chỉ của mình
và chỉ nhận ra vẻ đẹp của em
sau khi em khẽ chạm vào tôi
và đi mất, nói, “Ồ thôi.”
Gửi bởi hảo liễu ngày 24/02/2019 21:32
Tặng C.R.G.
Ba đứa em gái của tôi đang ngồi
trên những tảng đá núi lửa màu đen.
Lần đầu tiên, dưới ánh sáng này, tôi có thể thấy chúng là ai.
Đứa em thứ nhất đang may trang phục của em cho đám rước.
Em sẽ làm Cô gái Trong suốt
và toàn bộ dây thần kinh trong em sẽ nhìn thấy được.
Đứa em thứ hai cũng đang may,
ở đường nối trên trái tim em chưa bao giờ hoàn toàn lành lại.
Cuối cùng, em hy vọng, sự chật chội trong lồng ngực này sẽ vơi.
Đứa em thứ ba thì đang nhìn
về một lớp vỏ màu đỏ nâu trải dài về đằng tây ra xa trên biển.
Quần tất của em rách nhưng em đẹp.
Gửi bởi hảo liễu ngày 24/02/2019 21:30
Có một nơi giữa hai rặng cây nơi cỏ mọc lên đồi
và con đường cách mạng xưa rẽ vào những cái bóng
gần một căn nhà họp bị bỏ rơi bởi những người bị bức hại
đã biến mất vào trong những cái bóng.
Tôi đã bước ở đó hái nấm ở bên rìa nỗi sợ, nhưng đừng để bị lừa
đây không phải là một bài thơ Nga, đây không phải là đâu mà là chính đây,
đất nước của chúng ta tiến gần hơn đến sự thật và nỗi sợ của chính nó,
những cách của riêng nó để làm cho con người ta biến mất.
Tôi sẽ không nói cho bạn nơi ấy là ở đâu, cái lưới tối của cánh rừng
gặp một dải ánh sáng không dấu vết—
những ngã tư đầy ma, thiên đường lá mục:
tôi vốn biết kẻ nào muốn mua nó, bán nó, làm cho nó biến mất.
Và tôi sẽ không nói nơi ấy là ở đâu, vậy thì sao tôi lại nói cho bạn
bất cứ điều gì? Bởi vì bạn vẫn nghe, bởi vì trong những thời đại này
để bạn phải lắng nghe một chút gì, thì cần
phải nói về những cái cây.
Trang trong tổng số 10 trang (93 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] [7] ... ›Trang sau »Trang cuối