Trang trong tổng số 1 trang (6 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 16/04/2008 01:57
Tôi không thích màu đỏ
nhà sinh thái học nói
khi ông ta ngồi trong chiếc xe con
chờ đèn xanh trên đại lộ
đó là màu của mệnh lệnh
dừng lại, không được đi
Khi nhìn thấy một vết máu đỏ trên hè phố
Bạn hãy đứng xa mà nhìn
Vì nếu giẫm chân lên vết máu
Giầy của bạn có thể là vật chứng sự đồng phạm
Màu xanh mới khác làm sao
Đó là sắc màu của đồng ý, đồng tình
Màu sắc của đồng cỏ
Của không gian rộng mở: Bạn hãy hít thở
Hãy bước đi
Hãy chạy nhảy
Tương lai của chúng ta màu xanh
Chỉ những ai có ý nghĩ màu xanh trong đầu
Mới không nghĩ đến nỗi sợ
Khi trên mái đầu xanh đội lên chiếc mũ đỏ
Thì đến chó sói cũng không có gì đáng sợ.
Gửi bởi hongha83 ngày 16/04/2008 01:45
Chàng trai mười sáu
Trên tấm ảnh này
Rõ ràng không phải là tôi
Hắn khó nhọc lê bước trên phố
Rõ ràng không phải là tôi
Thế mà
Chàng trai trong tấm ảnh
Và chàng trai đang đi trên phố
Lại chính là tôi
Còn con người đang nghi nghi hoặc hoặc
Rõ ràng không phải là tôi
Gửi bởi hongha83 ngày 15/04/2008 22:28
Tôi bước ra khỏi mình quá xa
Đến nỗi bây giờ không thể nói gì
Về mình nữa
Cũng không biết mình cảm thấy ra sao
Khi ướt đầm giữa mưa
Cũng như khi biến thành
Ngọn cỏ khô
Dưới nắng cháy
Tôi không biết cách
Tìm lại chính mình
Không biết miêu tả dáng hình
Không biết gọi cả tên
Không dám bảo đảm
Là mình vẫn đang tồn tại
Gửi bởi hongha83 ngày 15/04/2008 22:18
Tại sao
Thế giới
Lướt bên ta
Nhanh đến thế
Không để ta giữ lại
Không để ta đến gần
Không để ta làm thân
Cứ thế đi nhanh
Như một chấm di động
Trong lửa đỏ, khói đen
Gửi bởi hongha83 ngày 15/04/2008 22:03
Từ khi có em
Mọi thứ bỗng đổi màu
Và có thêm một màu mới
Màu em
Từ khi có em
Âm thanh cũng bỗng nhiên thay đổi
Bởi giàu thêm một âm thanh mới
Giọng em
Từ khi có em
Rừng và cây
Thơm mùi thơm mới
Từ em
Từ khi có em
Anh sờ tay vào thế giới
Thấy thế giới vẹn tròn
Và chỉ một mà thôi
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 30/04/2007 08:30
Nếu ai bảo: Đi cho khuất mắt
Anh sẽ nghe lời và cất bước đi ngay
Nếu ai bảo: Tim ơi đừng chứa chất
Trái tim nghe lời và xua đuổi liền tay.
Nhưng nếu bảo: Quên đi, đừng nhớ nữa
Thì trí nhớ anh và em sẽ chẳng chịu nghe lời
Như mặt trời càng xa, bóng xế đổ càng dài
Trùm lên anh, anh quay cuồng, thương nhớ
Càng trốn trong lãng quên, em hiện về càng rõ
Bởi nhớ nhau nhiều nên không biết lãng quên.
Anh nhớ những nơi, những lúc có em
Anh đã khóc, đã cười cùng em đó
Nên ta sẽ bên nhau khắp nơi và muôn thuở
Bởi nơi nào cũng có nửa hồn anh.
Có phải em không, căn phòng nhỏ lạnh tanh
Bàn tay nhẹ đưa, lật tìm vô cớ
Em dừng lại, hình như em bỗng nhớ
Bài hát này ta đã hát chàng nghe.
Ván cờ em chơi cho khuây khoả chiều hè
Sao em để cho xe đi lạc nước
Chắc em nghĩ: Phải rồi, đây những bước
Trong ván cờ vui, mới hôm trước cùng chàng...
Buổi khiêu vũ đêm nay trong tiếng nhạc du dương
Giữa hai điệu sẽ là giây phút nghỉ
Nhìn chiếc ghế góc tường em có nghĩ
Nơi ấy bao lần chàng yên lặng bên ta...
Cuốn sách cầm tay em ngồi đó ngẩn ngơ
Bản án buồn rẽ tình hai người ấy
Đặt sách xuống, em thờ dài, đứng dậy
Nghĩ một mình: Đây cũng là phận ta chăng?
Nhưng nếu không, sau năm tháng thăng trầm
Người viết truyện vun tình yêu đôi lứa
Em tắt nến, nghĩ hoài, không đọc nữa:
Sao tình yêu chúng mình chẳng như thế này anh?
Rồi giữa đêm, tia chớp bỗng loè xanh
Tiếng cây lá xạc xào như thủ thỉ
Em có thấy không, và em có nghĩ
Rằng hồn anh cùng tiếng cú bay đêm?
Biết bao nơi, bao lúc ở bên em
Anh đã khóc, đã cười cùng em đó
Ta sẽ bên nhau, khắp nơi và muôn thuở
Bởi nơi nào cũng có nữa hồn anh.
Trang trong tổng số 1 trang (6 bài trả lời)
[1]