Trang trong tổng số 1 trang (6 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 31/07/2023 00:45
Mong hôm nay sẽ là ngày
Chúng ta đến với nhau.
Trong than khóc, ta đến để săn sóc
Trong héo hon, ta đến để hỏi han
Trong xâu xé, ta đến để khâu vá
Trong đớn đau, ta đến để làm đẹp hơn.
Bị trói cột cả năm trời mòn mỏi
Ta nghiệm ra, mình chưa giỏi sẵn sàng
Nhưng nhờ vậy ta được huấn tập kỹ càng
Và tự hứa dù mang gánh nặng
Ta kiên trì mở đường xông thẳng.
Niềm hy vọng là lối ra, là ô cửa
Dù ta muốn trở lại bình thường
Cũng không thể nào được nữa.
Một mai ta sẽ ra đi,
Bỏ lại sau lưng những gì đã biết
Chập chững bước những bước tiên quyết.
Đừng mơ quay lại với bình thường cũ rích
Mà vói tìm điều đang chờ rồi sẽ đến.
Ta sẽ chữa lành lời nguyền độc địa,
Sẽ chứng tâm kết liễu dịch cuồng,
Mong sao hoà giải những bất đồng.
Mảnh cơ đồ trước đây ta thề vứt bỏ
Nay sẽ làm cơ sở cho tương lai.
Trước ngủ mê, nay ta tỉnh giấc.
Bao thời gian bị đánh mất, giờ đây
Ta tạo nên khoảnh khắc này
Cho riêng tây vui vầy mến gặp.
Bao trái tim từng cùng ta bầm dập
Giờ sẽ thi nhau đập cùng ta.
Hãy đến đây, từ tâm trong đôi mắt
An ủi nhau bằng nước mắt trầm kha.
Ta sẽ nhớ, không vì đêm đã khuất
Mà vì còn lâm trận với ngày mai.
Văng vẳng tiếng hồn ai
Trong lời ca ngày mới
Sâu tận đáy tim, nghe:
“For auld lang syne,” người ơi
“For auld lang syne.”
Mạnh mẽ lên, Thời-Gian đã hát năm nay
Mạnh mẽ lên, Thời-Gian đã hát.
Khi ta biết vinh danh quá khứ
Ta nhận ra cốt lõi vị lai.
Nhớ cho rằng, những gì và những ai
Ta đấu tranh cho
Sẽ không bị lãng quên hoặc ruồng bỏ,
Bởi ý nghĩa của chúng ta là ở đó -
Nó là chất keo gắn kết chúng ta.
Lại đây, nhập với ngày đang bắt đầu;
Nơi ta tìm đến cùng nhau
Bao nhiêu giông tố dãi dầu sẽ qua.
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 31/07/2023 00:39
Đau cùng mình,
Tâm ta bị bóng đè lạ lẫm,
Trí ta cứ lùng bùng lặng câm.
Ta vác tai ương, kinh hoàng rất thật.
Nhưng chẳng có gì mới cả;
Ta biết nó là nhà,
Là khủng khiếp,
Là di sản của tiền nhân.
Đến như con cái ta
Cũng không được làm trẻ con,
Không được làm.
Đau cùng mình.
Thời đại gì mà sống sao khó quá,
Giữ được như vầy còn khó hơn.
Ta sống trọn đời mang cái ách
Biết mình phước, thọ hơn lũ trẻ con.
Đây là hồi chuông
Báo ta biết mình cần chuyển hướng —
Một là ta đổi hai là toi,
Một là ta thắng hai là ráng.
Dù không thể xoá hết căm thù,
Vẫn có thể biến nó
Thành tình thương cho ta sự sống.
Nguyện cho ta
Không chỉ than khóc mà còn biết cho đi:
Không chỉ đau khổ mà còn biết hành động;
Nguyện cho quyền được khoe súng ống
Không che khuất mối hiểm hoạ chung;
Nguyện cho ta
Chọn con trẻ thay vì loạn điên.
Không ai vô can thêm mất mạng.
Ta có thể đau cùng mình,
Tâm bị bóng đè & lạ lẫm.
Nhưng chỉ khi bị đau cùng mình
Mọi sự mới đổi thay.
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 31/07/2023 00:35
Sinh thuộc về kẻ còn.
Tử dành cho người hết.
Sống làm sao như nhạc.
Nốt câm là cái chết.
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 31/07/2023 00:34
Ngắm vũ-trụ thu mình trong hạt cát
Nghe đất trời trong mỗi một cành hoa
Nhẹ bàn tay ôm vô-biên-bát-ngát
Gom thiên-thu vào trong một sát-na
Chim cổ đỏ bị người ta bắt nhốt
Khiến trời cao phải thảng-thốt giận run
Bồ-câu tù túng trong chuồng
Làm cho hạ-giới nổi cuồng một cơn
Những con chó bị chủ-nhân bỏ đói
Là tương-lai rữa thối quốc-gia
Ngựa gầy kiệt sức đường xa
Rồi đây nợ máu đòi ta phải đền
Con thỏ rừng bị mũi tên xuyên thấu
Cũng làm ta tim não rỉ-rên
Chào-mào gãy cánh trong đêm
Khiến thiên-thần bé lặng thinh bàn-hoàn [*]
Con gà trống bị ai trang cựa giả
Đến mặt trời Hoàng-hạ cũng thất-kinh
Sói cùng sư-tử rống tên
Đầu thai từ địa-ngục lên một người
Nhìn nai thơ-thẩn rong chơi
Lòng ta sẽ thấy thảnh-thơi bội phần
Cừu bị giết buổi nhân-quần tao-loạn
Không oán-than dao đồ-tể nửa lời
Chiều chiều chấp-choáng cánh dơi
Rời xa tâm-thức-con-người chúng bay
Con chim cú giữa đêm dài chợt hú
Hết hồn ai chưa đủ đức tin
Kẻ nào sát-hại chim muông
Khó lòng kiếm được người thương kẻ chìu
Kẻ nào làm con trâu giận dữ
Khó tìm người phụ-nữ về nuôi
Bé trai đập chết con ruồi
Khiến cho chị nhện chẳng nguôi cơn hờn
Ai tra-tấn linh-hồn chú bọ
Sẽ phải đan phên gió hằng đêm
Con sâu dưới lá bò lên
Nhắc ta rằng Mẹ-thiên-nhiên rất buồn
Dẫu ta giết chỉ một con bướm lạ
Vẫn phải tuân luật nhân-quả vô cùng
Luyện bầy ngựa chiến tranh-hùng
Là bao nghiệp-quả-trùng-trùng ta gây
Nhược bằng mèo ốm chó gầy
Hãy nuôi hãy dưỡng cho tày hồng-ân
Con muỗi-mắt Hè sang ta đuổi
Độc-chất lây từ lưỡi kẻ dã-tâm
Các loài rắn rết, kỳ-nhông
Cũng không hung-hiểm bằng lòng ghét ganh
Những nhà nghệ-sĩ háo-danh
Tiết ra chất độc khéo dành cho ong
Dẫu ngự-bào hay áo-sồng-rách-rưới
Vẫn là nấm độc trong túi kẻ tiện-ti
Mếch lòng sự thật đôi khi
Vẫn hơn bẹo lưỡi lập lời dối-gian
Sinh vào cõi-tạm-giam là thế
Sống để vui và để hứng khổ đau
Một khi hiểu trước rõ sau
Bình-tâm tự-tại ta vào cuộc chơi
Đan nỗi vui vào những nơi khổ-ải
Cốt dệt thành một tấm vải huyền-thiêng
Đằng sau mỗi nỗi-niềm riêng
Sợi tơ hạnh-phúc cửi xuyên phận người
Như đứa bé chào đời trong bọc vải
Sẽ mai đây rong-ruổi cõi-người-ta
Đôi tay công-cụ làm ra
Nhà nông ai cũng hiểu và biết ơn
Mỗi giọt nước lăn trên khoé mắt
Là tâm-hồn vĩnh-cửu trẻ sơ-sinh
Giao cho người Nữ bồng lên
Trả về nguyên-thuỷ bằng tình thương yêu
Tiếng cầm-thú hống tru từng bữa
Nối đuôi nhau gõ cửa thiên-đàng
Trẻ con bị đánh đòn oan
Sẽ ghi mối hận trên bàn Diêm-vương
Kẻ ăn xin áo bươm quần rách
Sẽ xé tan thành vách thiên-cung
Hùng-binh gươm súng sáng trưng
Bỗng ôm bại-liệt khi hừng đông lên
Đối với người không tiền trong túi
Cho một xu bằng cả khối vàng ròng
Rận từ tay kẻ lao-công
Nhà giàu bủn-xỉn-từng-đồng phải thua
Chỉ một con đủ bán mua điền-địa
Nếu trời thương, tậu luôn cả sơn-hà
Niềm tin con trẻ chớ mà
Buông lời châm-chọc, về già sẽ hay
Kẻ nào bày cho trẻ thơ nghi-kỵ
Nấm mồ tanh hôi-thối đợi chờ
Nhược bằng suy nghĩ ngây-thơ
Thiên-đàng / địa-ngục đôi bờ sẽ qua
Trí người già và đồ chơi con trẻ
Mới là hoa, là quả của mùa màng
Kẻ vờ truy-vấn thế-gian
Hẳn không đáp được thiện-căn là gì
Đừng phản-biện những lời vô-lý
Chớ dập tan niệm-ý hồn-nhiên
Bởi vì độc-tố đầu tiên
Nằm trên vương-miện kẻ quyền-thế cao
Mảnh thiết-bào làm sao đâm thủng
Khó còn hơn nhân-chủng chuyển lay
Ngọc vàng đem dát lưỡi cày
Khiến người nghệ-sĩ bó tay lắc đầu
Nếu ai hỏi những câu phi-lý
Mượn côn-trùng giun dế trả lời
Diều-hâu liệng cuối chân trời
Li-ti cái kiến mỉa cười triết-gia
Ai không tin những gì ta thấy
Để họ yên, chớ dạy mần chi
Trời trăng nếu biết đa-nghi
Chúng thời tắt sáng mà đi mất rồi
Trong đam-mê việc tồi làm tốt
Nhưng không nên nhốt hết đam-mê
Tương-lai đất nước như hề
Ca-ve được phép, đánh đề được nương
Bao cô gái đứng đường khoe nách
Góp tiền cho ngân-sách quốc-gia
Người thua kẻ thắng hò la
Bên linh-cữu của nước nhà tung-hê
Mỗi buổi sáng hay đêm về, bất luận
Một linh-hồn mượn nhân-thể đầu thai
Người hên được hưởng ơn đầy
Kẻ mang khổ-nạn-khôn-khuây trọn đời
Người theo ánh sáng chẳng rời
Kẻ trong u-tối-bời-bời muốn ra
Vốn nhà ta nghe lời tuyên-giáo
Mắt không nhìn, khoét láo cả tin
Núp sau màn lưới tử-sinh
Đợi cho ánh sáng thần-linh soi hồn
Chợt thấy Đấng Càn-khôn xuất-hiện
Rọi hào-quang quyền-biến nguyên-trinh
Lên người cùng khổ vô-minh,
Còn người sáng mắt: Nhục-hình hoá thân.
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 31/07/2023 00:16
Ta đi ngang mộ họ:
Với kẻ tử trận,
ai thắng ai thua
họ đếch cần.
Sâu trong lòng đất,
họ không thể thấy
ai được ai mất
cuộc binh chinh.
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 31/07/2023 00:10
Xin đừng đứng
Bên mộ tôi, và khóc.
Tôi không ngủ,
Tôi chẳng ở đó đâu --
Tôi đã hoá thành ngàn cơn gió múa
Thành kim cương trên tuyết trắng muôn màu
Tôi là nắng trên đồng thơm trĩu lúa,
Là cơn mưa rơi nhẹ tiết vào Thu.
Khi người thức trong bình minh tĩnh lặng
Có đàn chim vụt cánh thoát lên cao,
Là tôi đó, bay từng vòng im ắng,
Là ngày xanh từ biệt cõi đêm sầu.
Xin đừng đứng
Bên mộ tôi, mà khóc --
Tôi tuy xa,
Song chẳng mất đi đâu.
Trang trong tổng số 1 trang (6 bài trả lời)
[1]