Dưới đây là các bài dịch của Hoàng Ngọc Tuấn. Tuy nhiên, Thi Viện hiện chưa có thông tin tiểu sử về dịch giả này. Nếu bạn có thông tin, xin cung cấp với chúng tôi tại đây.

 

Trang trong tổng số 4 trang (35 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4]

Ảnh đại diện

Thơ (Pablo Neruda): Bản dịch của Hoàng Ngọc Tuấn

Và vào tuổi ấy... Thơ đã đến
tìm tôi. Tôi không biết, tôi chẳng biết nó
đến từ đâu, từ mùa đông hay dòng sông.
Tôi chẳng biết thế nào và lúc nào,
không, nó không phải là những tiếng nói, nó không phải là
những chữ, cũng không phải sự im lặng,
nhưng nó đã gọi tôi từ một đường phố,
từ những nhánh cây đêm,
bất ngờ từ những nơi khác,
trong những ngọn lửa cuồng nộ
hay trên đường tôi về nhà một mình,
nó hiện ra không mặt mũi
và nó đã chạm vào tôi.

Tôi đã chẳng biết nói gì, miệng tôi
không biết
gọi tên,
mắt tôi mù,
và cái gì đó, cơn sốt hay đôi cánh lãng quên,
vỗ đập trong hồn tôi,
và tôi một mình loay hoay,
giải mã
sự cháy bỏng ấy,
và tôi đã viết hàng chữ đầu tiên mơ hồ,
mơ hồ, không hình dạng, trong suốt
vô nghĩa,
cái minh triết trong vắt
của một người vô tri thức,
và đột nhiên tôi thấy
bầu trời
hé ra
và mở toang,
những hành tinh,
những vườn cây run rẩy,
bóng tối thủng rách
chi chít
những mũi tên, những ngọn lửa và hoa,
đêm choáng ngợp mênh mang, vũ trụ.

Và tôi, sinh thể bé nhỏ,
ngây ngất với khoảng không vĩ đại
đầy tinh tú,
hình ảnh đích thực
của niềm bí mật,
tôi cảm thấy chính mình hoà nhập
vào chiều sâu vô hạn,
tôi cưỡi lên những ngôi sao,
trái tim tôi mở ngỏ cùng cơn gió.

Ảnh đại diện

Tụng ca cho lời phê bình (Pablo Neruda): Bản dịch của Hoàng Ngọc Tuấn

Tôi sờ cuốn sách tôi:

gọn,
chắc,
uốn cong
như một con thuyền trắng,
hé mở
như một đoá hồng tinh khôi,
trong mắt tôi
nó là
một chiếc cối xay,
từ mỗi trang giấy
một bông hoa của bánh mì
mọc lên trên sách tôi:
những tia sáng của chính tôi
làm tôi mù mắt,
tôi cảm thấy vô cùng
mãn nguyện,
hỏng chân khỏi mặt đất,
tôi bắt đầu bước đi
trên mây
và rồi,
bạn tri âm,
bạn đã mang tôi xuống
với cuộc sống,
chỉ với một chữ thôi
bạn bất ngờ cho tôi thấy
bao nhiêu điều tôi chưa hoàn tất,
và bao xa tôi có thể đi
bằng sức mạnh và sự dịu dàng của tôi,
giong buồm với con thuyền của khúc hát tôi.

Tôi trở về như một con người tinh tuyền hơn,
giàu có hơn,
tôi có tất cả những gì tôi có
và tất cả những gì bạn có,
tất cả những cuộc du hành của bạn
qua trái đất,
tất cả những gì đôi mắt bạn
đã trông thấy;
tất cả những cuộc chiến
mà trái tim bạn đã chiến đấu từng ngày
giờ đây chúng xếp hàng
bên cạnh tôi,
và trong lúc tôi giơ cao chất bột mì
của khúc hát tôi,
bông hoa của bánh mì toả hương ngọt ngào hơn.

Tôi nói, cảm ơn bạn,
lời phê bình,
động cơ thông tuệ của thế giới,
khoa học thuần khiết,
dấu hiệu
của tốc độ, chất dầu
cho cái xa luân vĩnh cửu của con người,
thanh gươm vàng,
hòn đá góc
của kiến trúc.
Lời phê bình ơi, bạn không phải là kẻ chuyên chở
giọt nước
to tướng bẩn thỉu
của lòng ghen tỵ,
lưỡi liềm cá nhân,
hay con sâu mơ hồ,
cong cớn
trong hạt cà-phê đắng,
bạn cũng không dự vào trò chơi
của kẻ nuốt gươm già nua và đồng bọn,
cũng không phải cái đuôi
đểu cáng
của con rắn hận cừu
luôn luôn cuộn quanh nhánh cây trí xảo của nó.

Lời phê bình ơi, bạn là
một bàn tay
nâng đỡ,
là cái bọt bóng trong máy đo thủy chuẩn,[*] cái sườn thép,
cái tâm động đồ hiển thị.

Với chỉ một cuộc đời
tôi sẽ không học hết.

Với ánh sáng của những đời sống khác,
nhiều đời sống khác sẽ sống trong khúc hát tôi.

Ảnh đại diện

Tụng ca cho một nhà thơ già (Pablo Neruda): Bản dịch của Hoàng Ngọc Tuấn

Ông trao tôi bàn tay
như một cội cây già
chìa ra một nhánh gãy
không
lá, không hoa trái.
Bàn tay
ông
đã từng viết từng se
sợi chỉ và những mối dây
của
phận mệnh,
giờ đây
chằng chịt
những vết hằn
của những ngày, những tháng, những năm.

Khô quắt trên mặt ông

văn bản
của thời gian,
chi chít
và ngoằn ngoèo
như thể
những đường nét ấy
và những dấu hiệu ấy
đã được sắp đặt sẵn cho ông
từ lúc sinh ra
và từng chút từng chút
không khí
đã cắt nét cho chúng.

Những đường dài sâu hoắm,
những chương sách đã chạm khắc
lên khuôn mặt tuổi tác của ông,
những dấu hỏi,
những chuyện huyền bí,
những đốm sao,
tất cả những gì bầy nhân ngư đã quên
trong chốn xa xăm
cô tịch của hồn ông,
tất cả những gì đã rơi xuống từ
bầu trời đầy tinh tú,
đều in dấu trên
khuôn mặt ông.

Chưa bao giờ
nhà thơ già nua
nắm bắt được,
bằng cây bút và trang giấy cứng,
dòng sông tràn trề
của cuộc sống
hay vị thần vô danh
vẫn thường ve vãn với thơ ông,
và giờ đây,
trên đôi má ông,
trọn vẹn
niềm bí mật ấy
lạnh lùng
phác hoạ
phép toán đại số
cho những khai thị của nó,
và những sự vật
nhỏ nhặt,
thường hằng
mà ông đã khinh rẻ
giờ đây in lên
vầng trán ông
những trang
uyên áo nhất của chúng,

thậm chí
trên
chiếc mũi của ông
gầy
như cái mỏ
của con chim cốc lang thang,
những chuyến du hành và những cơn sóng
đã để lại
nét chữ
màu biển thẳm.

Chỉ còn
hai viên đá cuội
lãnh đạm,
hai viên mã não
của đại dương
trong
cuộc giao tranh ấy,

đôi mắt ông,
và chỉ qua chúng
tôi mới thấy đốm lửa
đã tàn,
một bông hồng
trong đôi bàn tay
thi sĩ.

Giờ đây
bộ vét của ông
đã quá rộng,
tưởng như ông đang sống
trong một
ngôi nhà
hoang,
và tất cả
những chiếc xương
trong thân thể ông hiện lên
dưới lớp da,
xương,
ông chỉ còn là
xương,
xương tỉnh thức
và thông tuệ,
một cái cây
bé nhỏ, cuối cùng, bằng xương,
là nhà thơ
bị dập tắt
bởi thư pháp
của mưa,
bởi những dòng suối
vô tận
của thời gian.

Ở đó tôi rời ông,
và ông bước vội về cõi chết
như thể
cái chết đang đứng đợi,
gần như trần truồng,
trong một công viên tối ám,
và tay nắm tay
họ sẽ
đi về
một buồng ngủ đang rã mục
nơi họ sẽ ngủ
như
tất cả
chúng ta
sẽ ngủ:
với
một bông hồng
khô
trong
một
bàn tay
và bàn tay ấy
cũng sẽ tan biến vào cát bụi.

Ảnh đại diện

Sonnet 49 (Hôm nay: tất cả những gì của hôm qua đều rơi rụng) (Pablo Neruda): Bản dịch của Hoàng Ngọc Tuấn

Hôm nay: tất cả những gì của hôm qua đều rơi rụng
giữa những ngón tay ánh sáng và đôi mắt chiêm bao,
ngày mai sẽ đến bằng những bước chân xanh lá;
không ai ngăn được dòng sông của rạng đông.

Không ai ngăn được dòng sông của đôi tay em,
đôi mắt của giấc chiêm bao em, cưng yêu,
em là sự run rẩy của thời gian trôi qua
giữa tia sáng thẳng đứng và mặt trời u ám,

và mặt trời khép đôi cánh trên em
nâng em lên và mang em đến với vòng tay anh
như một đặc ân đúng lúc và bí nhiệm:

Vì thế anh xướng lên tiếng hát cho ngày và cho vầng trăng,
cho biển, cho thời gian, cho mọi tinh cầu,
cho giọng nói em mỗi ngày và làn da em trong đêm tối.

Ảnh đại diện

Sonnet 46 (Giữa tất cả những ngôi sao anh ngưỡng mộ) (Pablo Neruda): Bản dịch của Hoàng Ngọc Tuấn

Giữa tất cả những ngôi sao anh ngưỡng mộ,
đẫm mình trên những dòng sông và trong những màn sương,
anh đã chỉ chọn ngôi sao anh yêu dấu
và từ đó suốt đời anh ngủ dưới trời đêm.

Trong tất cả những cơn sóng, hết cơn này cơn khác,
biển biếc xanh, cái lạnh biếc xanh, cành cây cũng biếc xanh,
anh chỉ chọn cho riêng anh một cơn sóng:
cơn sóng không thể buông rời nơi thể xác em.

Tất cả những giọt nước, tất cả những rễ cây,
tất cả những sợi ánh sáng khắp nơi dồn tụ lại,
sớm muộn gì cũng tìm đến với anh.

Nhưng anh chỉ muốn mái tóc em là của riêng anh, em yêu quí.
Và trong tất cả những gì dịu dàng tổ quốc đã cho anh
anh chỉ chọn lấy trái tim em man dại.

Trang trong tổng số 4 trang (35 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4]