Trang trong tổng số 4 trang (35 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] ›Trang sau »Trang cuối
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 05/09/2007 17:09
húng ta sống
dưới một tấm gương vĩ đại.
Con người là màu xanh!
Hosanna!(*)
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 05/09/2007 17:08
Ki-tô,
cầm một tấm gương
trong mỗi bàn tay.
Ông làm bội trùng
cái bóng chính mình.
Ông phóng chiếu trái tim mình
qua những khoé nhìn
đen.
Tôi tin!
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 05/09/2007 17:06
Rơi một chiếc lá
và hai
và ba.
Trên mặt trăng một con cá bơi.
Nước ngủ một giờ
và biển trắng ngủ cả trăm.
Người đàn bà
chết giữa nhánh cây.
Người nữ tu
hát trong lòng quả lựu.
Đứa con gái
hái trái thông từ cây thông.
Và cây thông
tìm ngọn bút lông của líu lo tiếng hát
Nhưng con hoạ mi
quẩn quanh khóc những vết thương của nó.
Và tôi cũng thế,
vì một chiếc lá rơi
và hai
và ba.
Và một cái đầu bằng thuỷ tinh
và một cây vĩ cầm bằng giấy.
Và tuyết có thể đến với thế giới
nếu tuyết ngủ một tháng,
và những nhánh cây đấu vật cùng thế giới,
một rồi một,
hai rồi hai
và ba rồi ba.
Ôi, chất ngà rắn rỏi của da thịt vô hình!
Ôi, vực thẳm không còn bầy kiến của rạng đông!
Với tiếng reo xào xạc của những nhánh cây,
với tiếng thở sườn sượt của những người đàn bà,
với tiếng kêu ồm ộp của loài ếch nhái
và tiếng chảy ùng ục vàng óng của mật ong.
Một tượng bán thân của bóng tối sẽ đến
mang vòng nguyệt quế.
Vì cơn gió, bầu trời sẽ
cứng chắc như một bức tường
và tất cả những nhánh cây ngã gục
sẽ khiêu vũ với nó.
Một rồi một
quanh mặt trăng,
hai rồi hai
quanh mặt trời,
và ba rồi ba
cho chất ngà say ngủ.
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 04/09/2007 17:33
Hành tinh Trái Đất bị đóng đinh,
nếu nó có tiếng nói,
và có một chút mỉa mai,
chắc hẳn bây giờ nó đã nói
về sự lạm dụng của chúng ta đối với nó,
"Cha ơi, hãy tha tội cho chúng,
vì chúng không biết việc chúng làm."
Cái mỉa mai là
chúng ta biết
việc chúng ta đang làm.
Khi sinh vật cuối cùng
đã chết vì bàn tay chúng ta,
thì thơ mộng biết bao nhiêu
nếu Trái Đất có thể nói,
bằng một giọng vật vờ cất lên
có lẽ
từ tận đáy sâu
của vực núi Grand Canyon,
"Thế là xong."
Con người đã chẳng thích nơi này.
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 05/08/2007 13:41
"Sống đơn độc thì không tốt cho ngươi,"
lách tách
giọng nói của ngọn lửa.
VÀ NÀNG
Thấy trong giấc chiêm bao mình
một sinh vật lạ,
hình dáng giống như nàng
(nhưng vòm ngực phẳng,
và có cái gì bất ngờ nhô lên)
Đó là con rắn
— giống như con rắn, chỉ bạo động hơn —
bị giam cầm cuồng nộ
giữa hai đùi căng thẳng,
cứng ngắc và sẵn sàng nhảy bổ đến
với nọc độc hiệu nghiệm của nó.
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 05/08/2007 13:40
Bầu trời mở: trần nhà.
Sàn nhà — mặt đất.
Bốn ngọn gió kiến trúc
của những bức tường và nền móng.
Ngôi nhà (vũ trụ).
Một núi lửa nhỏ
ở giữa khoảng lộ thiên.
Chung quanh nàng
bầy gia súc
tự sưởi ấm
và NÀNG
ngủ thiếp
với một con rắn ngoan ngoãn
cuộn giữa đôi chân.
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 05/08/2007 13:39
NÀNG:
Một sinh vật có bộ da nhẵn mịn,
không có vảy hay lông ống
Nhưng có tay và chân.
Giữa hai bàn chân và vầng trán,
là thân thể phì nhiêu,
cặp đùi màu mỡ,
đôi mông,
đôi vú.
Ở giữa
miền rừng rậm,
trong một hang động
ẩn khuất,
con thú nằm chờ.
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 05/08/2007 13:38
Khởi đầu là Tử Cung.
Bầu vú tăm tối nuôi thế giới
và sự tăm tối đã hoài thai ngày chưa có bình minh.
Và ánh sáng đã đến.
Và biển đã trở thành một bào thai của cá,
không khí, một mầm giống của chim.
Mặt đất, qua những thời kỳ thai nghén khác nhau,
đã thụ tinh cho hoa, trái, loài bò sát, và cầm thú.
Trong lực hấp dẫn của không gian,
Mặt Trời:
một quả trứng bốc lửa.
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 05/08/2007 13:16
Mặt trời ơi, hãy trả tôi về
với phận mệnh dã man,
hỡi mưa rừng già,
trả lại tôi mùi thơm và ánh gươm loang loáng
tự trời cao rơi xuống,
trả tôi cái bình thản hoang liêu của cỏ xanh và đá tảng,
cái ẩm ướt của những triền sông,
mùi thơm của cây vông,
cơn gió sinh động như một quả tim
vỗ đập mãi giữa những tàn rậm rạp không ngớt lao xao
của đồ sộ loài thông.
Đất ơi, trả lại tôi những tặng vật khiết tinh,
niềm tĩnh lặng vĩ đại vươn lên
từ những rễ cây uy nghi trầm mặc.
Tôi muốn quay về với bản thể uyên nguyên tôi chưa từng được sống,
và sẽ trở lại đây từ những chốn thẳm sâu kia
để rồi ngay giữa lòng thiên nhiên tạo vật
tôi có thể sống hay chết đi: cũng chẳng hề gì
để được làm viên cuội, viên cuội thẫm đen,
viên cuội nhẵn trơn dòng sông cuốn về nơi biền biệt.
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 03/08/2007 16:48
Khi anh chết, anh muốn em vuốt mắt anh:
anh muốn ánh sáng và dưỡng chất của đôi bàn tay em yêu dấu
trải niềm tươi mát lên anh một lần nữa:
để anh cảm nhận sự dịu dàng đã làm thay đổi cả đời anh.
Anh muốn em sống trong khi anh, chập chờn ngủ, chờ em,
anh muốn đôi tai em vẫn còn nghe làn gió,
muốn em ngửi mùi thơm của biển chúng mình đã cùng yêu
và em tiếp tục bước trên bờ cát chúng mình từng sánh bước.
Anh muốn mọi điều anh yêu tiếp tục sống,
và em, người mà anh yêu và ca tụng hơn tất cả trên đời,
hãy tiếp tục nở hoa, muôn ngàn đoá mãn khai,
để em có thể gặt hái hết những gì tình yêu anh đã hiến,
để bóng anh được trải dài theo mái tóc em,
để vạn vật hiểu nguyên uỷ bài ca anh đã viết.
Trang trong tổng số 4 trang (35 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] ›Trang sau »Trang cuối