Trang trong tổng số 4 trang (35 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] ›Trang sau »Trang cuối
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 02/10/2007 17:09
Sự-cấu-tạo-hình-thể [*]
thì yếu về năng lực
so với Sự-xác-lập-hình-thể. [*]
Hệ quả tối hậu của cả hai phương cách Tạo-hình-thể
chính là Hình-thể.
Từ những Con đường đến Mục đích.
Từ Hành động đến sự Toàn hảo.
Từ sinh thể thuần tuý
đến khách thể.
Từ khởi thủy
Đặc trưng dương tính
của khởi động về năng-lực.
Rồi tăng trưởng về thể chất của Trứng.
Hoặc:
tiên khởi là tia chớp sáng chói
rồi đến đám mây mưa.
Đâu là thần trí tinh khiết nhất?
Từ khởi thủy.
Đây Tác phẩm, đang tựu thành
— lưỡng-diện —
Đây Tác phẩm, hiện hữu.
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 02/10/2007 17:06
Kẻ hạnh phúc, gần giống như
một thằng đần, mọi thứ
đều nở hoa, kết trái
cho nó. Nó đứng
trên mảnh vườn nhỏ của nó,
một tay cầm
chiếc bình tưới cây,
tay kia trỏ
vào chính mình,
vào cái rốn của
thế giới.
Tàn lá xanh mướt,
và những chùm hoa,
cành trĩu nặng
đầy trái
cong vít xuống, trên đầu nó.
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 02/10/2007 17:05
Tôi đứng trong bộ giáp trụ kín mít
Tôi không có ở đây
Tôi đứng trong những chiều sâu
Tôi đứng đằng xa...
Tôi đứng rất xa...
Tôi toả sáng cùng người thiên cổ
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 02/10/2007 17:03
Trong khi đang nhai một con người,
con sói giảng giải
cho bầy chó:
Nói cho tao biết... đâu... thế rồi... là...
nói cho tao biết... đâu?
thế rồi... là thượng đế của lũ con người?
Đâu là thượng đế của lũ con người? khoan đã, đợi ta nhai...
Này, bọn mày có thể thấy thượng đế
của chó, nó nằm
trong bụi đất ngay dưới chân bọn mày
Thấy và biết
chỉ là một, vậy thì
cái thằng bị tao xé xác đây
không phải là thượng đế chứ gì?
Đâu? thế thì... đâu là
thượng đế của lũ con người?
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 23/09/2007 14:48
Nếu anh chết, hãy sống giùm anh bằng sức mạnh tinh tuyền
để những gì xanh xao và lạnh lẽo phải hừng lên;
hãy phóng tia mắt đăm đăm của em từ phương nam đến phương nam,
từ mặt trời đến mặt trời, cho đến khi em hát vang như tiếng đàn ghi-ta ngân vọng.
Anh không muốn em ngưng tiếng cười hay ngưng nhịp bước,
anh không muốn di sản của niềm vui anh phải bặt tiếng im lời;
đừng kêu vào lồng ngực anh, anh không còn ở đó.
Hãy sống trong sự vắng mặt anh như giữa một ngôi nhà.
Sự vắng mặt như ngôi nhà rộng lớn
mà em sẽ bước xuyên qua những bức tường
và treo những tấm hình trong không gian trống vắng.
Sự vắng mặt như ngôi nhà trong suốt
nên trong sự chết anh sẽ vẫn nhìn thấy em
và nếu em khổ đau, anh sẽ chết thêm lần nữa, cưng yêu.
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 05/09/2007 17:17
Đã tan biến rồi
những mê lộ
mà thời gian tạo dựng.
Em tặng tôi
(Chỉ còn đây
hoang mạc mà thôi.)
Đã im tiếng rồi
trái tim này,
nguồn mạch bao khát vọng.
(Chỉ còn đây
hoang mạc mà thôi.)
Ảo tượng bình minh
và những nụ hôn
thôi đã tàn lụi hết.
Chỉ còn đây
hoang mạc mà thôi.
Một hoang mạc
xoay vòng mải miết.
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 05/09/2007 17:16
Bác tiều phu ơi.
Hãy đốn đi bóng mát của tôi.
Hãy giải thoát tôi khỏi nỗi cực hình
phải nhìn ngắm chính mình không hoa quả.
Tại sao tôi ra đời giữa những tấm gương soi?
Ngày xoay vòng quanh tôi.
Và hình tôi hiện lên trong mỗi vì sao của đêm đen phản chiếu.
Tôi muốn sống không nhìn thấy chính mình.
Kiến và diều hâu sẽ biến thành
những lá và chim
trong giấc mơ tôi.
Bác tiều phu ơi.
Hãy đốn đi bóng mát của tôi.
Hãy giải thoát tôi khỏi nỗi cực hình
phải nhìn ngắm chính mình không hoa quả.
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 05/09/2007 17:14
Tôi muốn ngủ giấc ngủ của trái táo,
rời xa vùng huyên náo của nghĩa trang.
Tôi muốn ngủ giấc ngủ của đứa bé
kẻ muốn cắt tim mình trên đọt sóng trùng dương.
Tôi chẳng muốn nghe thêm về tử thi không cạn máu;
và chiếc miệng rữa tanh còn đòi uống nước trong.
Tôi cũng chẳng muốn nghe về lá cỏ cắt da, và vầng trăng khuyết
với chiếc mỏ độc xà chực mổ trước rạng đông.
Tôi chỉ muốn thiếp đi chốc lát,
một phút giây thôi, một thế kỷ dài;
nhưng hãy biết rằng tôi chưa hề chết;
rằng một kho vàng còn ngậm giữa đôi môi;
rằng tôi là người bạn nhỏ của làn gió Tây hiu hắt;
là bóng tối mênh mông của dòng lệ ngập hồn tôi.
Khi bình minh đến, phủ tôi bằng tấm mạng
để bầy kiến đến bâu rỉa đốt thịt da
và hãy ngâm giày tôi vào nước lạnh
để những mũi kim bồ cạp sẽ xuyên qua.
Bởi tôi muốn ngủ giấc ngủ của trái táo,
để học lời kêu thương, lời gột sạch đời tôi;
bởi tôi muốn sống với bé trai sầu khổ,
kẻ muốn cắt tim mình trên đọt sóng ngàn khơi.
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 05/09/2007 17:13
Đã nhiều lần tôi đánh mất chính mình trong biển cả
với vành tai giắt đầy những nhánh hoa tươi,
với lưỡi đầy tình yêu và đau khổ căng môi.
Tôi đánh mất chính mình trong biển cả đã nhiều rồi
như đánh mất chính mình trong trái tim trẻ nhỏ.
Khi trao một nụ hôn có ai không cảm thấy
nụ môi cười của kẻ khuất mặt rồi,
sờ làn da trẻ sơ sinh có ai không nhớ tới
chiếc sọ vô tri của xác ngựa tàn hơi.
Bởi những đóa hồng dõi tìm trên vầng trán
một cảnh tượng hoang sơ của mớ xương tàn
và đôi tay con người trong thinh không vói mãi
như hình những rễ cây dưới mặt đất khô khan.
Như đánh mất chính mình trong trái tim trẻ nhỏ,
tôi đánh mất chính mình trong biển cả đã nhiều rồi.
Chìm xuống đáy nước sâu lúc nào không hay biết
tôi dõi bước tìm về một cõi chết rạng ngời.
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 05/09/2007 17:11
Trên tàng cây nguyệt quế
Có đôi bồ câu đen.
Một con là mặt trời,
con kia là vầng trăng.
“Bạn nhỏ ơi”, tôi hỏi:
“Nấm mộ tôi đâu rồi?”
“Cổ tôi”, mặt trời nói.
“Đuôi tôi”, trăng trả lời.
Và tôi kẻ đang bước
với mặt đất vây quanh
thấy đôi chim ưng tuyết
và cô gái loã hình.
Đôi chim ưng là một,
cô gái là chính mình.
“Chim ưng ơi”, tôi hỏi:
“Nấm mộ tôi đâu rồi?”
“Cổ tôi”, mặt trời nói.
“Đuôi tôi”, trăng trả lời.
Trên tàng cây nguyệt quế
đôi bồ câu loã hình.
Cả đôi chỉ là một
mỗi một chẳng là mình.
Trang trong tổng số 4 trang (35 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] ›Trang sau »Trang cuối