Trang trong tổng số 19 trang (183 bài trả lời)
[1] [2] [3] [4] ... ›Trang sau »Trang cuối
Tế duy, năm Đinh Mão, luật Vô Dịch, rét căm, canh dài, gió phờ phạc; nhạn hồng mơ màng, cỏ cây lác đác; Đào tử bỏ xứ xa hương, hồi bản trạch quy cố hương. Cố nhân tủi lòng, đêm chong đèn tiễn biệt, biện luống rau, cạn chung rượu, đợi trời hong khô, nghe hương tịch mịch, than ôi thương thay!
Thênh thang trời rộng đất mênh mang, muôn sinh kiếp thảy tức thành hình, nay ta sinh làm người, nghèo túng kiết, rá tơi tả áo quần lả lơi, rượu suông lã nhạt, hát ngao cày cuốc; then cài hẻo lánh, ta vẫn vui với ngày rồi với đêm. Xuân thu lại đổi đi, chăm nông cày nghiệp, ươm gieo giậu mầm, tươi tốt mướt mong; thú đèn sách lạnh, đàn vỗ nhịp không; Đông hong nhánh nắng, hè tắm suối trong, cần lao chẳng quản, nhàn rỗi chơi ngông; trời vui yên một chỗ, lạ thay toại cùng.
Trăm năm sự đời, ai nấy mệnh tận hứng chơi; nghiệp thành sợ lỡ, phí ngang dặm ngược; tiếc dầu xót thân, chết trơi hỡi ơi! Song, chẳng thế khác người, vinh cũng mặc, nhuốc há dây, vất vưởng xó xỉnh, nhắm mồi thi nốc cạn chén. Tường tỏ vận đời, há bịn rịn thôi, ta nay dạo chơi, không thống tiếc ân hận, thọ mệnh tàng giang san, thân mệnh đoạt ẩn địa, luống già ắt tử, nào tham luyến đời...
rét ướp vạt nắng, chết khắc khi còn; họ hàng cúng viếng, hảo hữu thăm nom; chôn ngoài đồng không, yên cái hồn; nay ta đã ngủ, cửa mồ tối đen, dơ nết xa xỉ, quá đá tuẫn tang; bỉ thôi kiệm câu, táng Trần Vương Tôn. Ta - nay tịch diệt, cõi đời vụt bay, chẳng màng vi sấm, ngày lụa rạn tháng non tơ, danh màng thiết, vốn liếng từ; kiếp sinh nhục hình, kiếp sự đành ư? Than ôi! Thương thay thương thay!
Gửi bởi Du ngày Hôm kia 14:11
Người đẹp bước từ xóm Đông,
Thướt tha Thiên Tấn nhẹ lòng lên cao.
Y phục hương toả ngạt ngào,
Bước chân lả lướt vương bao bụi trần.
Bóng soi trang điểm lặng thầm,
Mày cong như ánh trăng rằm mới lên.
Tào Tử Kiến hỡi, chớ quên,
Nàng đây thần nữ Lạc bên sông dài.
Gửi bởi Du ngày Hôm kia 14:08
Cỏ xanh Trường Môn khép lối,
Rêu biếc Vĩnh Hạng nhuốm nỗi sâu ngăn.
Sủng xưa nay đổi duyên dần,
Lệ rơi tình cũ bao lần chẳng vơi.
Chim kêu tan giấc chẳng nguôi,
Hoa bay khuấy động nỗi đời cô đơn.
Thương xuân tàn úa chẳng còn,
Quạt tròn lại đón thu buồn sang ngang.
Gửi bởi Du ngày Hôm kia 14:06
Tương tư hồng đậu, huyết lệ sa,
Xuân liễu, xuân hoa nở chẳng ra.
Giấc chẳng yên trong chiều mưa gió,
Sầu mới, sầu xưa không thể nhoà.
Ngọc thực vàng ngà nghẹn đắng cay,
Gương soi dung mạo gầy hao hình.
Mày chau chẳng dãn,
Canh dài chẳng dứt.
A!
Núi biếc mịt mờ không che nổi,
Nước xanh tuôn chảy vẫn không ngừng.
Gửi bởi Du ngày Hôm kia 13:59
Đêm khuya tóc xoã nhẹ buông,
lê hoa yên ắng, nhành vương bóng gầy.
Lòng mang nỗi nhớ ngất ngây,
Chẳng ai tỏ được, chỉ đầy trăng soi.
Gửi bởi Du ngày Hôm kia 13:57
Thất âm, ngũ điệu tấu vang,
Chén này, chén nữa, rượu sang mời nhau.
Bằng hữu cười nói đông dao,
Đừng lo trời đổ, diêu chao chén mừng.
Gửi bởi Du ngày Hôm kia 13:32
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Du vào Hôm kia 13:33
Bách chu lênh đênh sóng,
xuôi nước chảy mênh mang.
Trăn trở lòng chẳng ngủ,
ưu phiền mãi vương mang.
Chén rượu không tịnh trí,
đành ngao du bốn phương.
Áo xanh chàng vẫn xanh xanh,
lòng ta vời vời, nhớ thành khôn nguôi.
Dẫu ta chẳng đến tìm người,
há người chẳng gửi đôi lời cho ta?
Gửi bởi Bạch Linh Phong ngày 20/01/2024 15:55
Tối muộn bên trong mái vòm khoan khoái
tao đánh rơi một giấc mơ cũ mèm hoá thật
về cái chết tỉnh thức. Ngốc nghếch làm sao
tao dùng chữ giá như để đào nên cái hố hình người.
Nơi đây bóng tối nhưng đâu hề vô hình. Được thôi
tao nói với tử thần, con sẽ sống khác đi.
Nhưng rồi thực tại thắng thế. Tao kết
thúc bằng việc đụ tất cả những ai nằm một mình
trong quần lót tao dưới ánh đèn điện thoại.
Tao dần nghĩ chắc cũng khả thi.
Cái việc yêu lấy ai đó khi họ
nằm sấp. Lắng nghe mấy bản ghi âm
& khóc. Ừm, tao đâu chỉ
ở trong mỗi cái quần lót. Tao đội
một cái mũ bóng chày (kiểu-cựu-binh-Thế-Chiến-2)
& thấy y như thật, vô cùng dịu dàng & mạt hạng
vs sự tự do học thuật, tao bước ra ngoài
& lái xe đạp cả ngày,
Cảm giác như một cuộc phục hưng. Đã
phung phí cả thuở thiếu thời mong
có được một con chó, cỡ bằng một cái gối
đệm, nhoè đi cạnh tao khi tao chạy
xuyên wa những con đường cột đèn đầy mối thẳng tới
phút mở màn cho một kỉ nguyên giáo nhiệm
hạt nhân. Nơi tụi chính khách nói
thơ & đám nhà thơ reo cười. Móc
dưới nỗi mếch lòng, với cánh phổi hun trong
khói lá = bản sắc đất New England, tới
mọi điều tao chưa kịp phá nát trong nỗi mong cầu
được trở nên tốt đẹp, tao đã thấy mày, Tofu ơi,
trong trạm cứu nạn: hai con mắt đen
đính lên một đống xam xám. Người ta bảo
lông của mày vốn có màu trắng nhưng giữa trời tuyết này
mày chỉ là cái bóng của cây lau nhà bị quẳng đi
sau khi trần gian láng coóng. Cho em con này
tao nói với bà chủ, bà bật cười
Bởi vì mày là con cuối cùng còn sót lại trong
cuộc chơi. Ý tao là cái chuồng. Ý tao là
năm. Nghe nè. Cuối cùng trời đã chuyển sang thu
vào Tháng Hai. & tao đã thề sẽ chiến đấu
tới chết trên cánh đồng chung quanh toàn
quả bí. Trời—sự tượng thanh
của một thứ rau củ có thể làm con người ta
chảy nước mắt. Có thể làm con người ta tí nữa là
thẳng đuột. Đếch cần quan tâm mẹ chi nữa. Bằng cách nào
cái xương cánh trong một câu văn đã kéo ta
sâu xuống bên trong con quái vật đến độ này. Để đối mặt
với mặt của giá như. Tức của mọi người. Tức
xoay tròn trên hạt bụi này
wanh toà tháp cháy lan tới những tiếng ồ
cho riêng nó. Tiếng không cho ta. Chẳng
đủ, để rồi chết gí ở chỗ nào đó,
nhỉ? Chẳng đủ để rồi cứ chết đi. Tofu,
giờ đây mày có nghĩ trời sẽ tuyết vĩnh viễn
không? Mày có nghĩ nó sẽ lọt vào
“hệ thống” của tụi mình? Biết bao nhiêu lần
người ta đã bảo rằng mày sẽ không chịu nổi để tới
được chốn này? Biết bao nhiêu hình gương
mày đã cố phủ nhận
để rồi lại mọc rễ nơi cái bóng của mày hơn
cả chủ của nó? Tofu, có thể là
mẹ mày, như mẹ tao, đều đang ở rất xa
phía trước. & ngôn ngữ, có khi,
lại chẳng hề được vậy. Nghe nè, tao đang cố nói Xin lỗi
nhưng chỉ có mặt chữ bật ra.
Cố hết sức tao vẫn chỉ ở đâu đó
xung quanh đây ngay cạnh mày. Mà tao đâu
cố hết sức, tao chỉ đang sống. Tính theo tuổi chó thì mày
56 tuổi. Già hơn cả mẹ tao khi bà nằm im hoàn toàn trong cái chăn Pikachu
kéo tới tận cằm trẻ dại lần nữa tao ghét
khi những khuôn mẫu còn đích xác hơn những gì
nó ngụ ý. Cho sự bất tuân
cuối cùng trong nhịp thở. Cho công trình
thông diễn nỗi kính phục—thất bại.
Cho màn đêm thiêu đốt bởi
hoá không. Cho hơi mẹ thở hắt lại
trước khi bà rời bỏ chúng ta.
Như một bé gái.
Cho cái kết mày biết đã đến. Rằng chữ nếu
phải trở thành số không hình
người. Bất kể chuyện gì.
Mày xoay vòng & xoay vòng
quanh giường. Đuôi mày nhỏ xíu một dải cờ
trắng tinh. & tao nói Mẹ. Mẹ ơi mẹ đã tới
đỉnh đường ray tàu lượn siêu tốc rồi.
Giờ mẹ chỉ cần giơ
hai tay mẹ lên giữa không trung &—
trời sẽ sang hè.
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 02/12/2020 16:51
Giữa trời một khóm đền lầu,
Nghìn xưa thành ốc, nghìn sau vẫn còn.
Đất xoè giếng ngọc chảy tuôn,
Khó mà nói hết khéo khôn thợ trời.
Trang trong tổng số 19 trang (183 bài trả lời)
[1] [2] [3] [4] ... ›Trang sau »Trang cuối