Trang trong tổng số 1 trang (9 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Đa tình (Xuân Diệu): thảo luận thêm

Tôi sẽ yêu khi đã hết tuổi rồi,
vật mới hợp logic

Ảnh đại diện

Mời yêu (Xuân Diệu): 1 vài chỗ sai

Gặp nhau đây, ai biết tự thời nào;
Xa nhau nữa, ai đoán ngày tao ngộ!
(câu25-26)
Tao ngộ ở đây là gặp gỡ tình cờ, hợp với ý thơ hơn

Ảnh đại diện

Tựu trường (I) (Huy Cận): các câu thơ 8 và 18 thiếu chữ

Quần áo trắng đẹp như lòng mới mẻ.
...
Không nỗi gì có thể vuốt ve hơn

Ảnh đại diện

Tre Việt Nam (Nguyễn Duy): Phát biểu cảm nghĩ về bài “Tre Việt Nam”

Cây tre là một trong những loài cây quen thuộc đối với đời sống sinh hoạt, sản xuất của nhân dân Việt Nam. Không chỉ vậy, từ vai trò, công dụng cũng như đặc tính tốt đẹp của cây tre là tre đã trở thành một biểu tượng cho lòng dũng cảm, sự kiên cường, bất khuất của nhân dân, con người Việt Nam. Viết về biểu tượng cây tre, nhà thơ Nguyễn Duy đã viết nên những dòng thơ gây xúc động đến người đọc, đó chính là bài thơ Tre Việt Nam.

Tre xanh
Xanh tự bao giờ?
Chuyện ngày xưa...đã có bờ tre xanh
Mở đầu bài thơ, tác giả Nguyễn Duy đã thể hiện sự băn khoăn chưa có lời giải đáp về nguồn gốc cũng như thời điểm xuất hiện của cây tre. Trong những câu chuyện của bà, trong những lời ca dao đầy thiết tha của mẹ,hẳn trong chúng ta ai cũng từng biết đến cây tre. Nhưng, cây tre ra đời như thế nào, có xuất xứ ra sao thì không ai biết, chỉ biết một cách mơ hồ, ước lượng rằng tre ra đời từ rất lâu rồi. Đúng như nhà thơ Nguyễn Duy thể hiện sự cảm than “Chuyện ngày xưa... đã có bờ tre xanh”.
Thân gầy guộc, lá mong manh
Mà sao nên luỹ nên thành tre ơi
Ở đâu tre cũng xanh tươi
Cho dù đất sỏi, đá vôi bạc màu
Cây tre là loài cây có thân nhỏ, mọc thẳng, một cây tre trưởng thành có thể cao từ năm đến bảy mét. Lá tre mỏng và dài. Từ những đặc điểm của cây tre, tác giả Nguyễn Duy thể hiện sự xúc động khi hình dáng mỏng manh của cây tre vẫn vươn lên tươi tốt, vẫn có thể thành luỹ, nên thành. Tre có thể sống ở mọi địa hình, ngay cả đất đai cằn cỗi là sỏi đá tre vẫn vươn lên xanh tốt “Cho dù đất sỏi, đá vôi bạc màu”. Từ đặc tính sinh sôi mạnh mẽ, mãnh liệt của cây tre, tác giả gợi cho người đọc hình dung về chính con người Việt Nam, đó chính là những người có khả năng thích nghi cao, có khả năng chinh phục những hoàn cảnh khó khăn để sinh tồn, phát triển.
Có gì đâu, có gì đâu
Mỡ màu ít chắt dồn lâu hoá nhiều
Rễ siêng không ngại đất nghèo
Tre bao nhiêu rễ bấy nhiêu cần cù
Lí giải cho sự kiên cường, cho sức sống mãnh liệt của cây tre, Nguyễn Duy đã minh giải bằng chính sự cần cù, chân chất của tre. Tre không ngại đất nghèo “Rễ siêng không ngại đất nghèo”, sự cần cù của tre được tác giả điển hình hoá bằng những chum rễ vững chắc của tre ăn sâu vào đất “Tre bao nhiêu rễ bấy nhiêu cần cù”.
Bão bùng thân bọc lấy thân
Tay ôm tay níu tre gần nhau thêm
Thương nhau tre không ở riêng
Luỹ thành từ đó mà nên hỡi người
Tre không chỉ là biểu tượng của sức sống bền bỉ, của sự kiên cường mà cây tre còn là biểu tượng của sự đoàn kết, gắn bó.Từ đặc tính sinh học của cây tre là thường mọc thành luỹ, thành khóm nên dù thân tre mong manh nhưng không có một cơn bão, trận giông tố nào có thể quật ngã chúng. Trong sự miêu tả của Nguyễn Duy, những cây tre ôm ấp, bao bọc lấy nhau khi trời có bão bùng “Bão bùng thân bọc lấy thân”, những cây tre dựa vào nhau để không bị quật ngã và trong cái nhìn đầy thi vị của nhà thơ, tre như ôm tay níu để gần nhau hơn. Vì thương nhau mà tre không mọc riêng, đó cũng là cách nhà thơ lí giải nguyên nhân tre thường hay mọc thành khóm.
Chẳng may thân gãy cành rơi
Vẫn nguyên cái gốc truyền đời cho măng
Nòi tre đâu chịu mọc cong
Chưa lên đã nhọn như trông lạ thường
Cây tre thường mọc thẳng, đâm cao lên bầu trời, thân tre tuy mỏng manh nhưng thực chất nó lại vô cùng cứng cáp. Ngay cả khi tre bị gãy thì nó cũng không hề lụi tàn, biến mất mà nơi cây tre ngã xuống ấy, những mầm của măng sẽ mọc lên. Trong ca dao cũng có câu nói về sự phát triển nối tiếp của tre, đó là “tre già măng mọc”. Những cây tre từ khi còn là những búp măng yếu ớt thì lúc nào cũng vươn thẳng, không chịu mọc cong. Đây là một đặc trưng tiêu biểu của loài tre, và cũng từ đặc trưng ấy mà nó đã trở thành biểu tượng cho con người Việt Nam, cho đức tính ngay thẳng, không chịu luồn cúi của những người Việt Nam.

Như vậy, viết về cây tre nhưng thực chất, tác giả Nguyễn Duy đã khát quát thành biểu tượng về con người Việt Nam với những đức tính tốt đẹp: kiên cường, đoàn kết, ngay thẳng, không chịu luồn cúi dù trong những hoàn cảnh khó khăn, thử thách nhất.

Ảnh đại diện

Tre Việt Nam (Nguyễn Duy): Bài thơ hình như còn nhju chỗ sai

Theo mình nghĩ bản đúng của bài thơ do tác giả viết phải như thế này:
Tre xanh
Xanh tự bao giờ
Chuyện ngày xưa đã có bờ tre xanh
Thân gầy guộc, lá mong manh
Mà sao nên luỹ, nên thành tre ơi
Ở đâu tre cũng xanh tươi
Cho dù cát sỏi đá vôi bạc màu

Có gì đâu, có gì đâu
Mỡ màu ít chắt dồn lâu hoá nhiều
Rễ siêng không ngại đất nghèo
Tre bao nhiêu rễ bấy nhiêu cần cù
Vươn mình trong gió tre đu
Cây kham khổ vẫn hát ru lá cành

Yêu nhiều nắng nỏ trời xanh
Tre kia không ngại khuất mình bóng râm
Bão bùng thân bọc lấy thân
Tay vin tay níu tre gần nhau thêm

Thương nhau tre chẳng ở riêng
Luỹ thành từ đó mà nên hỡi người
Cho dù thân gãy cành rơi
Vẫn nguyên cái gốc truyền đời cho măng

Nòi tre đâu chịu mọc cong
Chưa lên đã nhọn như chông lạ thường
Lưng trần phơi nắng phơi sương
Có manh áo cộc tre nhường cho con

Măng non là búp măng non
Đã mang dáng thẳng, thân tròn của tre
Năm qua đi, tháng qua đi
Tre già măng mọc có gì lạ đâu
Mai sau,
mai sau,
mai sau...
Đất xanh, tre mãi xanh màu tre xanh!
Mong được sự chấp nhận của ban điều hành để mình có thể sửa và đính chính lạ đúng bản gốc của bài thơ

Ảnh đại diện

Ghen (Nguyễn Bính): thể thơ

Bài này thể thơ 7 chữ nên mình nghĩ câu đâù không có chữ"nhỏ"
Phải đọc là"Cô nhân tình bé của tôi ơi"

Ảnh đại diện

Nhớ con sông quê hương (Tế Hanh): Hiêủ thêm về Tế Hanh

Ông là nhà thơ của quê hương' của tình thương vô bờ bến
ông đã ra đi, để lại cho đời những khúc nhạc tâm tình hay nhất thế kỉ
Mặc dù trong ông vẫn còn đâỳ ắp những dự định cho đời...
đó là đại diện cuôí cùng của thơ mới đã đi vào 1 cõi khác trong 8 năm nay nhưng đến bi giờ mới được yên nghỉ thực sự
tôi dành những lời chúc tốt đẹp nhất gửi đến ông

Ảnh đại diện

Vội vàng (Xuân Diệu): lời bình về 1 bài thơ hay

Đây có thể là bài thơ hay nhất của Xuân Diêụ mà tôi từng được đọc
nó hay không chỉ bởi nôị dung mà còn là về nghệ thuật
ở đó có 1 sức sống mãnh liệt của 1 chàng thanh niên, một con ngươì chỉ biết sinh ra để yêu." Yêu tha thiết thé vẫn còn chưa đủ"...
mong các bạn đọc nhiêù hơn thơ ông mâý bài như"Đa tình",giục giã, Tương tư chiêù, Yêu, Xuân không mùa,Lời kĩ nữ,...
mong các bạn đóng góp nhiêù ý kiến hơn nữa
Hix, mỏi tay wa' rôì đáng ra là mình có thể bình hết trang giâý

Ảnh đại diện

Người hàng xóm (Nguyễn Bính): chia khổ

hình như bài này không phả chia khổ như vâỵ

Trang trong tổng số 1 trang (9 bài trả lời)
[1]




Tìm bài trả lời thơ:

Kết quả tìm được thoả mãn đồng thời tất cả các tiêu chí bạn chọn.
Bạn có thể tìm bằng Google với giao diện đơn giản hơn.

Tiêu đề bài trả lời:

Nội dung:

Thể loại:

Người gửi:

Tiêu đề bài thơ:

Tác giả bài thơ: