Trang trong tổng số 1 trang (4 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Có một mùa đông nào đó (Nguyễn Phong Việt): phải quên đi thói quen oán trách

"biết chấp nhận nếu mình muốn yêu thương thì trước tiên phải quên đi thói quen oán trách"
--> Cho mình hỏi là, dù trong hoàn cảnh nào cũng kg được trách móc hay sao?

Ảnh đại diện

Như ngày nào… (Nguyễn Phong Việt): Có hay kg?

Rồi sẽ có dc một ngày như thế hay không? Hay như ai đó viết "TY giống như một cơn điên nhất thời, sau cơn điên, ta trở nên dửng dưng"...!!!

Ảnh đại diện

Đừng đi... (Nguyễn Phong Việt): Thôi ta đi

Ta đã từng đứng kề bên vực thẳm
Trước mặt sau lưng không một lối đi nào
Ta đã từng có những phút giây trái tim mình thôi nhịp đập
Mà sao vẫn ngu ngơ

Mà sao vẫn cứ níu tay người bỏ cuộc
Vẫn còn những cuộc  gọi sau những lần gọi cuối
Vẫn còn luyến lưu một người có thể ngày mai là của một người khác
Ta khóc nấc bởi vì người đang đánh mất
Một tình yêu từ trái tim ta…

Ta vẫn còn mơ về một bầu trời cao và một chân trời xa
Mơ những ngày nhỏ nhoi trong bàn cơm có hai đôi đũa
Người cuống cuồng trong nỗi lo cơm áo mà quên nỗi cần nhau trong khó nhọc
Rồi đổ tại định mệnh xót xa…

Trái tim ta làm sao chứa hết những nỗi đau
những ồn ào tính toan không kịp lặng để mà bật khóc
bàn tay dẫu nắm bàn tay rất chặt mà mắt đã nhìn sang hướng khác
môi hôn cũng dùng dằng từ chối nhau

Ừ thì thôi, ta đi
người đã không còn muốn vòng tay ta thầm thì
không muốn ta một lần sẻ chia những chai cằn đời dâu bể
không muốn ta cùng oằn vai ở đầu ghềnh đá
thì, ta yếu ớt quá mà...

Ừ thì thôi,
ngày mai ta sẽ bước đi trong lặng im
sẽ chỉ đứng nhìn người từ phía xa mà nguyện cầu cho những gì người được-mất
sẽ đi một mình giữa trời nóng rát
sẽ đu đưa một mình giữa trời chiều nắng nhạt
một mình gỡ tóc rối rồi một mình nhắm mắt nhớ về ngày xưa

Thôi ta đi…

Ừ, ta đành đi…
Từ lúc này coi như ta đã chết!

Ảnh đại diện

Ở lại đi! (Nguyễn Phong Việt): Thôi đành ra đi

Thôi đành ra đi
khi nỗi buồn người này với người kia là phiền phức
nụ cười gượng gạo
niềm vui phai phôi…

Nơi này chỉ còn giọt nước mắt không thể chảy xuôi theo từng vết thương nhức buốt
tiếng thở dài như hơi thở len vào trong giấc ngủ
lèn chặt cơn say rời rã
đêm thật dài và bình minh còn mãi mê man.
Nơi này chỉ còn những giấc chiêm bao chạy một mình trong cơn hoang mang
những bình minh thức dậy bằng một nỗi bàng hoàng
những buổi chiều ngồi bên hiên nhìn lũ chim ríu rít
nhắc nhở mình bằng một mơ ước đã thành xa xôi
Nơi này chỉ còn những lặng im nhạt thếch
chỉ còn những dối lừa vòng vo và thương hại
những lo toan đầu độc yêu thương
Nơi này chỉ còn những mộng mị chập chờn tỉnh thức
chỉ còn những cơn lạnh run giữa đêm mùa hè mưa thơm mùi cỏ ướt
dấu yêu vừa lụi tắt ngày hôm qua

Thôi đành ra đi
khi ở bên nhau không còn một ý nghĩa gì!

Trang trong tổng số 1 trang (4 bài trả lời)
[1]




Tìm bài trả lời thơ:

Kết quả tìm được thoả mãn đồng thời tất cả các tiêu chí bạn chọn.
Bạn có thể tìm bằng Google với giao diện đơn giản hơn.

Tiêu đề bài trả lời:

Nội dung:

Thể loại:

Người gửi:

Tiêu đề bài thơ:

Tác giả bài thơ: