Trang trong tổng số 45 trang (443 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

“Anh sẽ đợi, khi mọi người ngủ hết...” (Olga Berggoltz): Bản dịch của Thuỵ Anh

Anh cứ đợi mọi người ngủ hết,
những ô cửa nhà lạnh cóng trơ trơ
bụi anh đào, giọng thân thương em phá vỡ
khoảng lặng thinh cành lá nhạt mờ

Trùm chiếc khăn vuông em chạy đến với anh
đôi bàn tay nồng nàn nóng bỏng
khiến bùng lên những chùm hoa bung rộng
nỗi đau buồn hoan hỉ của lòng ta...

Ảnh đại diện

Mùa hè rớt (Nikolai Rubtsov): Bản dịch của Thuỵ Anh

Rồi đã lại thêm một lần hè rớt
Của hai ta, nét lộng lẫy chói ngời.
Mùa hè rớt, mùa hè, mùa rớt
Lưới nhện, nắng mềm, ấm áp khắp nơi.

Sương lại đọng trên đồng cỏ bạt,
Vẫn tiếng phong cầm dẫn dụ bước lao xao,
Vẫn thân bạch dương nét hoa văn diễm lệ,
Những nhánh hoa trà tím biếc vươn cao.

Lại vẳng tiếng ai tỉa ghi-ta réo rắt,
Lửa trại bập bùng, tia lửa chạm từng không,
Rồi tán tỉnh, yêu đương, thơ thẩn,
Lại khám phá ra miền bí ẩn khôn cùng...

Con đường trăng lại gọi mình dạo bước
Để hừng đông chạm đỏ rực ráng trời.
Gọi hình ảnh xa xôi bừng sống dậy,
Mái chòi canh, nơi ta tặng hoa người...

Rồi đã lại thêm một lần hè rớt
Của hai ta, nét lộng lẫy chói ngời.
Mùa hè rớt, mùa hè, mùa rớt,
Lưới nhện, nắng mềm, ấm áp khắp nơi.

Ảnh đại diện

“Không tiếc nuối, không gọi, không than khóc...” (Sergei Yesenin): Bản dịch của Thuỵ Anh

Không nuối tiếc, không gọi, không than khóc,
Mọi điều qua đi như hoa táo trắng toả khói mờ.
Ngập trong sắc hoàng kim tàn úa,
Sẽ chẳng còn trẻ nữa ta xưa.

Hỡi trái tim, người thôi không đập rộn,
Lỡ để hơi giá buốt chạm vào,
Miền bạch dương mịn mềm ấm áp
Chẳng gọi mời chân đất lướt xôn xao...

Hồn phiêu lãng! Hỡi ơi, lời ta nói
Bỗng hiếm khi được bùng cháy lửa lòng!
Ôi nét thanh tân trai trẻ còn không,
Mắt ngạo nghễ điên cuồng cùng cơn lũ trào cảm xúc!

Ta giờ đây dè dặt trong mơ ước,
Đời ta ư, hay chỉ mộng bẽ bàng?
Như một sớm Xuân tinh mơ rạo rực
Ta cưỡi ngựa hồng vội vã lướt ngang?

Lũ chúng ta, lũ chúng ta trong đời này đều phù vân chốc lát,
như lẳng lặng ánh đồng tuôn dưới những tán phong.
Những gì đến rồi đi thăng hoa rồi tàn lụi
Cứ vĩnh viễn phước lành, kỳ diệu vô song!

Ảnh đại diện

Bông hoa nhỏ (Aleksandr Pushkin): Bản dịch của Hoài Tâm

Giữa trang sách cũ cánh hoa nằm
Hương sắc phai tàn nhạt tháng năm
Lòng bỗng trào dâng hồn tưởng niệm
U hoài trong dạ cứ mênh mang

Hoa từ đâu, nở độ Xuân nào?
Đời Hoa ngắn ngủi được là bao?
Ngón tay ai hái, quen hay lạ
Hờ hững nằm đây duyên cớ sao?!

Hẹn hò kỷ niệm của yêu đương?
Định mệnh phân ly những ngả đường?
Hay dưới bóng rừng, ven ruộng vắng
Một mình tha thẩn bước vương vương?

Chàng với Nàng bây giờ vẫn sống?
Góc bể chân mây có cửa nhà?
Hay đã như Hoa chung số phận
Đã tàn, đã héo, đã phôi pha?!

Ảnh đại diện

Ghế mộc (Thuỵ Anh): Kẻ cả quá

Xin lỗi bạn Lại Gia, tôi gần đây đọc những bài bình của bạn, thực ra không muốn đáp lời vì những bài bình thể hiện độ dày mỏng văn hoá của con người. Chỉ có nhận xét thì cứ nhận xét, người viết đã viết là đối mặt với cả thế gian rồi. Nhưng kiểu viết kẻ cả buồn cười như thế này thì nên đưa ra bên phần diễn đàn nhé bạn.

Ảnh đại diện

Sơ sinh (Thuỵ Anh): :)

Mà cũng xin nói thêm là tôi chả nhiễm một bài thơ nước ngoài nào cả. Chọn lựa thể loại là nhạy cảm, trực giác riêng của người viết. Đánh giá bài thơ là dành cho người đọc. Bạn có quyền đánh giá nó, không thích nó, cũng như người khác có quyền cảm nhận nó khác bạn. Không sao cả đâu.

Ảnh đại diện

Sơ sinh (Thuỵ Anh): :)

Mỗi người có cảm nhận riêng mình bạn ạ. Bạn cứ nói bình thường, không cần vừa nói vừa chạy đâu :)

Ảnh đại diện

Người đi rừng cô độc (Thuỵ Anh): Cảm ơn nhà thơ

Cảm ơn anh nhiều. :)

Ảnh đại diện

Em yêu mùa xuân... (Petőfi Sándor): Bản dịch của Thuỵ Anh

Em yêu mùa Xuân. Còn anh
yêu mùa Thu tối mờ, bóng sẫm
Ngày Xuân là đời em
đời anh – ngày tàn Thu muộn

Má em ửng như nụ hồng
vào Xuân vừa nở
Sợi nắng Thu với anh là duyên nợ
tắt dần, rời xa…

Chỉ cần lỡ một bước
một bước vô tình thôi
thì anh đã là người
của mùa Đông bạc tuyết

Giá như mà ta biết
anh lùi, em tiến lên
chạm tay, bước cùng em
vào vườn hè rực rỡ.


(Dịch theo bản tiếng Nga)
Ảnh đại diện

Bài học đầu cho con (Đỗ Trung Quân): Bản dịch của Giáp Văn Chung

Első lecke gyermekemnek

Anyu, mit jelent a szülőföld?
Amit szeretni kell, a tanítónő szerint
S ha távol vagyunk,
Hiányzik nagyon.

A szülőföld lehet egy édes karambola fa
Amire nap, mint nap fölmászhatsz egy füzér gyümölcsért,
Lehet repdeső pillangókkal tarkított ösvény,
Amelyen az iskolából hazatérsz.


A szülőföld lehet egy papírsárkány
Amit gyerekként elengedsz a rét fölött,
Lehet egy kis csónak,
Mely a folyó vízét szeli át csendesen,

Lehet a szülőföld egy kis bambuszhíd,
Melyen anya szalmakalapban hazatér,
Lehet mezei virág illata,
Mely bearanyozza nyáréji álmodat,

Lehet anya gondoskodó karja,
Melyben elalszol egy esős éjszakán,
Lehet egy holdvilágos est,
Mikor a ház lépcsőit bételdió virága festi meg,

Lehet a szülőföld sárga tökvirág,
Vagy lilás-rózsaszín szirmú malabárspenót,
Akár két vörös rózsamályva sor,
Vagy hófehér lótuszvirág virítása is,

Csak egy szülőföldje van az embernek,
Amint anyja is csak egy van mindenkinek,
És ez az egy örök és feledhetetlen…

Trang trong tổng số 45 trang (443 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] ... ›Trang sau »Trang cuối




Tìm bài trả lời thơ:

Kết quả tìm được thoả mãn đồng thời tất cả các tiêu chí bạn chọn.
Bạn có thể tìm bằng Google với giao diện đơn giản hơn.

Tiêu đề bài trả lời:

Nội dung:

Thể loại:

Người gửi:

Tiêu đề bài thơ:

Tác giả bài thơ: