18/12/2024 20:24Thi Viện - Kho tàng thi ca Việt Nam và thế giới

“Đứng sững trước cánh cửa đêm, hắn nhìn thấy...” - Bản dịch của Hoàng Ngọc Biên

“Đứng sững trước cánh cửa đêm, hắn nhìn thấy...” (Joseph Brodsky)

Đăng bởi thanhbinh82_tp vào 21/10/2007 15:09

 

I

Đứng sững trước cánh cửa đêm, hắn nhìn thấy
hai kỵ sĩ rong ruổi trên những cánh đồng gần đấy.
Họ đổi hướng qua những lùm và những tụm cây,
thúc ngựa mãi mà chẳng thể bắt kịp nhau,
buông dây cương, cúi thấp đầu, chân đặt
xuống đất, lại nhảy chồm lên yên và chạy tuốt xuống
bờ dốc lấp lánh của ngọn đồi
về phía những khu rừng trụi đã dồn dập bóng đêm.

Hai kỵ sĩ đang rong ruổi trong bùn đêm,
bỏ lại hang ổ của mình và cả trái tim của mình,
họ vừa đuổi nhau vừa la hét
và đám lính trời bồng bềnh trôi sau những bụi cây.
Họ không bao giờ có thể bắt được nhau trên mặt đất
qua những bụi cây, những lá cành và bể chứa
trống rỗng, nhưng họ đi như một đội tiếp sức
cách biệt nhau bởi nhấp nhô vô vàn bụi cây.

Là những bóng ma của đêm, dấu vết của họ nhắm mắt
chạy theo hai lần tiếng vỗ bập bềnh của nước,
sự im lặng dõi theo những tiếng gọi hoài công của họ
đã đoán được tên họ và kéo họ về phía mình.

Trên đường quê, trong bụi lạnh,
giẫm lên đất cứng dưới những hàng thông đen
hai kỵ sĩ phi nước đại về phía con sông trắng,
hai kỵ sĩ phi nước đại, chán nản và yên bình.


II

Con đường vắng vẻ và ngủ dưới những hàng thông,
tiếng lộp cộp dai dẳng của những móng guốc tắt hẳn
sau những cửa kính. Tôi biết họ từ thuở bao giờ
và tim tôi đập khi họ đi qua.

Tim tôi đập, tiếng đập nghe rõ từng hồi,
một làn hơi lạnh bồng bềnh trôi trên những cánh đồng,
những con sóng lấp lánh phía những bụi cây ven sông
và dàn nhạc yêu mến của tôi cất tiếng thét trong đêm.

Tiếng giậm chân của họ xoá dần và tim tôi đập,
tiếng đập chỉ còn thì thầm nhưng không im hẳn,
tiếng vó nghe tắt nghẽn nhưng ngựa tiếp tục phi,
họ có thể im tiếng nhưng không muốn vậy.

Hai kỵ sĩ nửa đêm đi trong sương mù, người đi
trước người đi sau, cúi mình trên yên cương, qua những
bụi cây và những con sông, qua những khu rừng u tối,
qua mọi nẻo đường đi ngược lên trời.


III

Đêm tháng Bảy trải dài trên thôn xóm,
một con mòng bay qua cửa sổ hoàng kim,
tiếng hát trên đài cất lên giữa cánh đồng
và chàng Gillespie mạnh dạn đi về phía chúng tôi,

từ nỗi buồn da đen đến số phận nghiệt ngã,
từ tiếng vang đầu tiên đến tiếng kèn trompét vỡ oà,
từ thơ ca bè bạn đến hạnh phúc đối nghịch
trong một thế giới vang vọng và bé tí.

Tôi không yêu cuộc đời tôi và tôi cũng không sợ nó,
tôi sẽ không đánh vật với chính nhân vật tôi,
thế nhưng tất cả những lời nói nổi trôi quanh tôi
đảo lộn người tôi để đem nguồn vui lại cho nhân vật đó.

Ở mỗi ven biên trên đất nước nín lặng này,
trên mỗi bực thềm, gần mỗi bức tường,
sẽ xuất hiện, xuất hiện ngay thôi, nâu hay vàng óng,
linh hồn tôi, cô đơn trên hai khuôn mặt.

Trong thời gian đầu tiếp liền sau cái chết của tôi,
khi tôi chỉ còn là tro than bay đi bốn phương, những
thanh sắt tới bình minh sẽ bôi đen tờ giấy tinh khôi của tôi
và chỉ cát bụi của tôi mới đụng đến ngòi bút trên đường đi.


IV

Hai kỵ sĩ rong ruổi trong khoảng không gian đêm
những bụi cây nhạt nhoà trong sương mù hai bên bờ,
đàng sau nỗi buồn chán, tới gần rồi mất hút,
sự bình yên vô hạn bỏ đi mất trong bóng đêm.

Hai kỵ sĩ rong ruổi, bóng của họ bốc hơi,
trên đường quê những ngôi sao thắp sáng,
tiếng móng guốc gõ lộp cộp trên mặt đầt băng giá,
một đàn ông và một đàn bà bỏ đi trong sương mù.

In từ trang: https://www.thivien.net/ » Hoàng Ngọc Biên » Thơ dịch tác giả khác » “Đứng sững trước cánh cửa đêm, hắn nhìn thấy...”