22/11/2024 11:19Thi Viện - Kho tàng thi ca Việt Nam và thế giới
Đăng bởi Đồ Nghệ vào 16/04/2009 09:16
Sau Chầm chậm tới mình (*), Trúc Thông bắt đầu chạy Maratông (*). Có lẽ do mặc cảm, lại lo ngại đường xa, nên anh chạy quá nhanh. Nhanh đến mức tất cả thành loà nhoà. Anh chẳng còn nhìn thấy ai, và cũng chẳng để cho ai nhìn rõ anh. Có điều, cái đích mà anh cần tới lại nằm xa dần ở phía... sau lưng: Bờ sông vẫn gió...
BỜ SÔNG VẪN GIÓ
Chị em con kính dâng hương hồn mẹ
Lá ngô lay ở bờ sông
bờ sông vẫn gió
người không thấy về
xin người hãy trở về quê
một lần cuối... một lần về cuối thôi
về thương lại bến sông trôi
về buồn lại đã một đời tóc xanh
lệ xin giọt cuối để dành
trên phần mộ mẹ nương hình bóng cha
cây cau cũ, giại (**) hiên nhà
còn nghe gió thổi sông xa một lần
con xin ngắn lại đường gần
một lần... rồi mẹ hãy dần dần đi...
In từ trang: https://www.thivien.net/ » Trúc Thông » Bờ sông vẫn gió » Nhà thơ Trần Đăng Khoa bình “Bờ sông vẫn gió”