18/12/2024 20:06Thi Viện - Kho tàng thi ca Việt Nam và thế giới
Đăng bởi thanhbinh82_tp vào 21/10/2007 15:01
Mùa hè, các đô thị vắng người. Những thứ Bảy, ngày lễ
người ta đổ ra khỏi thành phố. Buổi tối nỗi buồn làm
bạn chùng xuống. Có thể cho những toán lính bước đều vào.
Và chỉ khi bạn gọi điện cho một người bạn gái
chưa lên đường vào nam và hãy còn nằm nhà,
bạn mới lắng tai nghe – tiếng cười đùa, nhiều thứ tiếng vo ve –
và bạn đặt nhẹ ống nghe xuống: thành phố và cả chế độ
đã sụp đổ; những trụ đèn giao thông mỗi lúc càng chớp
mỗi màu đỏ. Cầm một tờ báo lên, bạn đọc ngay từ mục
“Diễn ở Thành phố” chảy tràn những đống chữ in li ti.
Ibsen u ám. A. P. Chekhov thì cũ rích.
Tốt hơn nên dạo một vòng, để làm thấm lưỡi.
Mặt trời lúc nào cũng lặn sau tháp TV. Miền Tây
ở ngay đấy thôi – nơi các bà thường xuyên đau khổ,
nơi các ông bắn súng sáu và hét, “Cút đi!”
khi có người đến khảo tiền. Ở đấy bài “Man Oh Man”
trườn mình từ chiếc clarinet bạc rúng động trong hai bàn tay đen.
Quán rượu là một cánh cửa sổ mở ra những vùng đất ấy.
Chai lọ đầy rượu sắp hình tháp dáng New York thanh lịch;
mắt nhìn thôi cũng sẽ khiến lòng bạn rộn rã.
Tuy nhiên, Miền Đông phát hiện chính là ở cái nét góc cạnh u trầm
và nghiêng nghiêng trong ý nghĩ bạn, mỗi ý nghĩ một ngõ cụt –
và những tờ giấy bạc với hình Mohammed hoặc đỉnh núi của ông
và tiếng xi xô đi vào tai bạn câu hỏi thiết tha “Do you speak...”
Và sau đó, khi bạn len lỏi về nhà, theo kiểu bấm gọng kềm,
ở một thành phố Cannae mới, dốc cạn hết ruột gan
trong phòng tắm, vào lúc 4 giờ sáng, giương đôi mắt
nhìn mình từ chiếc gương soi hình bầu dục
treo trên bồn rửa, nắm chắc thanh gươm rất
gần, kẻ chinh phục mới đến thốt lên điệu “Cha-cha-cha”.