18/09/2024 02:12Thi Viện - Kho tàng thi ca Việt Nam và thế giới

Ngục thất

Tác giả: Pháp Hoan - Mai Công Lập

Thể thơ: Thơ tự do; Nước: Việt Nam; Thời kỳ: Hiện đại
Đăng bởi hongha83 vào 19/05/2024 08:44

 

“Người đã đặt tên cho kẻ nô lệ đầu tiên
và ban phát cho hắn một con đường”

Từ phía sau lưng con nghe một tiếng động phát ra dữ dằn
tiếng cánh cửa nặng nề vừa mới đóng
cùng âm thanh sắc lạnh của ngọn gió thời xưa cũ
vừa mới trở lại khu vườn
giá rét lại trở về giá rét
hờn căm lại uống lấy hờn căm
trên những hàng cây Chúa đã xây ngục thất
kiên cố hơn những tảng đá nghìn năm
nằm chiêm nghiệm dưới đáy sâu lạnh giá.
­­­­­­-----
“Tất cả những gì con đã làm là cho Người. Chúa của con!
Tất cả những gì con đã cố gắng nắm bắt là hoa khói giữa không trung

là sương vàng trong chiều hoang trở lạnh.”

“Con đã đi theo con đường mà Người đã vạch ra
như món quà, không một lời than thở
tuyết trên ngọn đồi xa và hoa trong đôi tay bé nhỏ
đã rữa tan trong thung lũng ướt át những vì sao.”

“Con đã xoay xở với những lời nói dễ thương
con đã khóc lên để nhìn nhận con đường
nhưng mùa xuân đã cài hoa khô lên mái tóc
còn có gì để cho và để nhận,
còn có gì để hận thù và thương yêu,
còn có gì để nguyện cầu và tha thứ?”

“Dưới những cây cầu cháy lên theo lửa dữ
dưới những cây cầu hơi thở mãi mãi lìa xa.”

“Con đã bay cao như chim chiều trước gió
dưới đôi cánh mềm là triệu triệu mũi tên
máu đã làm trời chiều sụp đổ
con đã chìm sâu như mũi neo cắt bỏ
trong biển đêm không một chút dịu yên
và con đã tìm kiếm cho mình một cái tên
cùng mục đích tồn tại trong thế giới.”

“Nhưng Người đã nối những con đường lại với nhau
xoay tròn trong mê cung của sương mù và bóng tối.”
------
“Con giờ không mong mình khôn ngoan hơn thú vật
Con đã biết quá nhiều hạnh phúc để rồi phải khổ đau
Có những con đường con phải bước qua mau
Nhưng lạy Chúa! Con sẽ không nuối tiếc.”

Niềm vui của con giờ không được phép bay lên đuổi kịp ánh sáng
tháng năm còn phải đợi chờ rửa tội
con cô đơn, con một mình bên bờ biển
những con sóng ngày xưa không còn nặng nề uốn éo
và những cơn gió buồn không cánh lướt bay qua.
Nhưng con sẽ cố gắng đợi chờ
hoang mang và nhẫn nại
giữa đêm tối đời con
cho đến khi ánh chớp lần nữa làm sáng rõ con đường
và con cất bước
2013

In từ trang: https://www.thivien.net/ » Pháp Hoan » Ngục thất