Tưởng rằng qua bao nhiêu nỗi đau
trái tim đã lặng và nước mắt khô tự bao giờ
Tưởng niềm tin đã nhàu
Những ngày tháng sau này không còn ai khiến ta phải dằn vặt tự trách mình sao dại khờ...
Nhưng hôm nay
Người đến
Nhẹ nhàng và tự nhiên như chính tâm hồn ta vậy
Gieo một hạt mầm nhỏ, của sự yêu thương, và hi vọng được chở che
Kể ta nghe về những con đường người đã đi qua
Về những khát khao, cuồng nhiệt của tuổi trẻ
Bằng trái tim nóng bỏng, bằng ánh mắt rạng ngời và lời lẽ thi ca
Ta lặng người
Ta của ngày xưa ư!
Ta quên rằng đã có những ngày
Một bàn chân nhỏ chạy dọc theo những cơn mưa, để được tắm mát như mùa hạ
Một đôi tay con ấm ủ bao ước mơ
Một trái tim non chỉ biết yêu và muốn được yêu, chưa bao giờ biết sợ
Một đôi mắt trong, rạng ngời khi hạnh phúc, chưa hề biết vấp ngã
Một tâm hồn bay bổng như những vần thơ
Trước bão giông, mưa sa, gió giẫm
Chân ta chùng
Tay ta rung
Tim nín lặng và đôi mắt trong ngày nào đã kịp tô điểm bằng những quầng thâm
Nhưng hôm nay
Sấm không rền vang mà hoang mang cả cõi
Tình không phải cầm sắt mà nhức nhối trong tâm!
Ta xin người đừng hỏi...
Mà hãy thấu
Giây phút này, ta đã nghĩ về nhau...
6g15p chiều ngày 18/02/2016
Đăng bởi Rào-Nam vào 29/02/2016 22:13
Có 1 người thích