Yêu dấu hỡi, mình...nợ nhau nhiều quá Để bây chừ bôi xóa một hình dung Biển ngoài kia đang gào thét nghìn trùng Xa ... Và sẽ chẳng tương phùng. Vĩnh viễn !
Yêu dấu hỡi. Buổi chia ly, đừng tiễn ... Nước mắt nào biện chứng một niềm đau Biển ngòai kia đang dậy sóng đục ngầu Thương ghềnh đá đứng gục đầu. Nức nở
Yêu dấu hỡi. Hai phương trời cách trở Mai bên Người. Đừng nhớ chuyện chiều nay Biển sẽ yên bình, rồi mây sẽ lại bay Vết thương lòng , một ngày thôi nhức nhối
Có một điều, anh biết có tin không Lá thư ấy chưa một lần em gửi Dẫu cơn mưa rào vẫn đi về lầm lũi Cội phương già cúi mặt đứng làm thinh
Nỗi nhớ của em trong vắt tựa thủy tinh Mà sao lạ quá, rơi mấy lần không vỡ Giữ thì xót xa, quẳng đi thì chẳng nỡ Thư viết mấy hạ rồi- vẫn dang dở , lạ chưa ?
Mùa thu vẫn ngọt ngào thánh thót tiếng dạ thưa Những tình nhân tháng chín lại vừa thay áo mới Lá thư ấy chưa một lần em gửi Vẫn lặng thầm chờ đợi, lặng thầm thôi
Thơ ca đùa dỡn cho vui Cách nhau ba thế hệ rồi còn chi Tướng Công xưa cũng cười khì Năm mươi năm trước bác thì trẻ măng.
Với những vần thơ trữ tình và có hồn như những bài cháu gửi vào Thi Viện, bác tin rằng cháu sẽ có một chỗ đứng vững vàng trên thi đàn. Tạm biệt cháu Phương Lam.
Bác Đ.L.
:(
vào đây đọc mấy dòng của bác, PL buồn quá Sao lại nói tạm biệt ha bác? Cháu còn ở đây, bác còn ở đây thì mình còn gặp nhau hoài…