Bao chiến tích nghìn năm còn lưu dấu Núi hoang vu sừng sững Ải Nam Quan Chiến công xưa từng lộng lẫy huy hoàng Chí đoàn kết,cùng đồng tâm giữ nước
Từng anh dũng,từng xông pha phía trước Từng can trường đánh đuổi giặc xâm lăng Trí anh hùng không kể những nhọc nhằn Tâm hảo hán chẳng than van một chữ
Nâng từng bước,đường quê thầm cổ vũ Lòng yêu quê hòa máu đỏ cha ông Tâm trắng trong,khốn khó chẳng nao lòng Dù xương cốt có chất chồng như núi
Quảng hằng bay bổng nơi đâu? Người ơi! hay biết con đau,vợ buồn?? Thương người lệ đổ dòng tuôn Chia ly,tan tóc,lòng buồn xót xa Bàng hoàng ngồi viết câu ca Gọi hồn,réo vía Trương Ba trở về Quay hồn thăm viếng hiền thê Cho tròn đạo nghĩa phu thê mặn nồng Phượng cầu ngâm khúc chờ trông Gia môn bất hạnh long đong tháng ngày Trương Ba! ơi hỡi! về ngay! Vợ ngoan thủ tiết chờ ngày trùng quang Con thơ vật vả khóc than Cớ sao? đành đoạn..tìm than về trời? Đóa hoa…
Công nương lồng kín khuê môn Liễu đào e ấp động hồn nam nhân Nghìn nơi,khắp cõi dương trần Mấy ai chẳng thích tấm thân sang giàu? Tiếng tăm,tước vị,mong cầu Trở thành phò mã,chặt đầu Chằn Tinh Cảm thương,tủi hận phận mình Thân gầy,vai ốm duyên tình dỡ dang Từng đêm thao thức trăng tàn Lối mòn dạo bước thở than trách đời Thạch Sanh dũng mãnh hơn người Tay to,vai rộng,thân mười thướt cao Ngày đêm ủy kế lược thao Diệt trừ tai họa,mà vào cấm cung Tên lao đuổi tận,diệt…