Lung linh nắng gối trên đầu Gót qua mấy bận nên màu cỏ xanh Long lanh sông khúc hiền lành Nước trôi lờ lững phần anh câu hò Lúng liêng buổi chợ co ro Tóc em buông xõa con đò cắn câu Lầm lũi vạn múi em khâu Đời anh trăm mảnh áo nâu men ngà? Biết rồi tre có ra hoa Em thương từ thửa o a i tờ Đêm nay trăng rối ngàn tơ Nuôi xong phần xác đêm mơ hồn về Thế rồi anh trở giấc khê Bên anh thương đóa bồ đề Cô miên
1. Anh thanh niên. Chạy đi đâu thế. Cậu điên à. Tôi đang đá bóng Nhưng mỗi người mua lấy một quả, giành nhau làm gì Sinh ra tham,sân, si khổ lắm Bọn tôi là cầu thủ chuyên nghiệp. Cái nghiệp o ép phải chạy Ừ nhỉ, cũng phải
Bác ơi bác chạy đi đâu thế Bị công an đuổi vì bán hàng vỉa hè, chạy nhanh còn kịp Nhưng sao bác không kiếm chỗ nào an toàn mà ngồi Chỗ an toàn để ma nó mua cho ah Ý cháu là chỗ vừa an toàn và vừa đông người Ý Chú biết chỗ đó không Cháu có biết một…
1. Hoa trạng nguyên rực rỡ, phố Mang chiếc khăn màu bã trầu về làm quà cho bà ngoại Như đã hứa hồi bé xíu Đặt lên bàn, thờ...
2. Lượm xong câu thơ cuối Thi sỹ hấp hối, mãn nguyện chờ đợi hơi thở sau cùng. Mấy đứa con ngoan, nắm tay thủ thỉ "Chúng con sẽ đốt nhiều tiền vàng cho bố" Để tao yên...Sao chúng mày dám... lừa tao "Chết là hết."
3. Uống 1 chén vodka, hút một điếu vina Hại sức khỏe... thấy chưa Vẫn phải trả tiền Vậy mà... Vay quê hương lớp lớp quá khứ Động…
Thừa Làn hơi ấm qua đông Thừa Đôi tay siết vòng hông ngả chiều. Thừa Chân dắt bóng liêu xiêu Thừa Đôi vai để nghiêng yêu cựa mình. Ta nép trong gió Lặng, thinh Nhưng sao gió Cứ thất tình chờ mưa. Chuyến mưa ngỡ vị men xưa Đưa đôi tay hứng. Nhạt... thừa bàn tay Em sang bên ấy có hay Lang Thang ta uống Cơn say cũng thừa.
Một khúc mưa Đưa ta qua dĩ vãng Nốt nhạc trầm lắng nhớ xuống rất sâu Và đóm lửa chiều lá rơi nhen vội Mắt cay cay phóng mắt phía chân trời Nâng tà áo đường vá xưa mất dấu Mất dấu ta trong chính tà áo ta Nghệ Tĩnh mình thương
Con đường đất Cong trầy vết bước Sáng đổ mưa mẹ đâm lún đầm bùn Chiều tan trường con trượt mưa về vội Gió hao gầy nên giọng mẹ còn run Giọng cha chát bát chè thoảng khói Con biết gập gềnh lưng rắn rỏi cha chăm Những lưng đồi gập gềnh Và thân…
Nắng điên cuồng Lăng lòa gió rát Chói loang, rã đêm Núi lên cơn hen suyễn Ngạt thở đến khô héo. Đầu hàng giọt mồ hôi Tưới bội mùa lạc, mùa khoai. Nuôi lớn nhân loại
Những kẻ ăn cắp Lẫn lộn ích kỉ với tội ác Bôi đen mờ mắt phố. Sông tô lịch bịt mũi...than thối Sông hồng chăn bãi giữa Ảo tưởng ngày lười… cạn nước Tưởng chết là giải thoát. Đầu hàng giọt mồ hôi Tưới phố Sống là nuôi, dưỡng Niềm tin
Tưới Mồ hôi Tưới mồ hôi Ngập ngụa sự sống Thành biển Thành…
Tìm trên miếng giấy thức khuya Mùa đông nóng hổi. Chiếc hôn đã từng…! Tìm trên lối lá ngập ngừng Với theo chuyến gió, chưa dừng khóm chân. Tìm trên xưa cũ vân vân... Chợt rơi ánh mắt xa dần tiếng em. Cafee pha lẫn giọt đêm Nỗi buồn/ rất đậm/ yêu em/ lục, tìm. Bao giờ ta lại mọc tim …!
Buổi sáng đẹp lạ! Tôi thử... Bắt nạt thời gian Tự cho phép mình trẻ xuống. Trước tôi... Giọt nước mọng đêm Nằm ì trên phiếm lá nghiêng, chao. (Cuộc sống vốn thích lặp lại những vòng vô thức.) Gió mang vị phù sa sông Lá ngấm hơi cảo đại ngàn Có đủ ướp, để nó lớn bản năng. Sột soạt liên miên, lao trên phiến lá Hạt nước vẫn lớn, căng đẹp tựa ngây thơ. Sợi nắng chéo / bao vây không gian Chấm cả tỷ điểm vô ý thức lên miền đất Cuộn riết nền lung linh không tì vết Mặt trời…
Bầu trời âm u thỉnh thoảng tự nhiên xanh. Bà lão ngồi nơi góc bếp vắt chiếc khăn tay lên gò vai ẩm thấp Sợi tóc bạc bơ phờ tố táo tội đa mang Và chiếc quần thâm âm bản màu máu vón. Đôi mắt đăm chiêu đong khói Trong chiếc nồi nghe chừng muốn nuốt chửng Chiếc đầu lâu.
Là món lẩu Nước nức nở luộc chín đời rau Trong đám giả dạng lăn tăn rúc lên từ đáy. Khoáng, béo, protein Xơ, đạm, vitamin Rải rác vân vân Trộn lẫn trong nhau. Đôi bàn tay gân guốc bao lần đâm ngược…