Đường trần ai khổ ai hay?
Ai đày vóc nguyệt,ai say nụ cười?
Chiều nay lại chiều mai...ngày sau,sau nữa biết có còn gặp lại?Có lẽ không mà có lẽ đã chắc gì là vô tình thì vô duyên ,vô phận?
Ở giữa chốn phù du mà nuối tiếc cho ai?Cho mình ,cho ta hay một ta nào khác?Có chi chỉ là ôm hận ngàn thu,ôm mối tương tư mà dìm cả thế gian vào trong nỗi hận thù,chết chóc.
Sóng biển đánh lúc trầm lúc bổng.Lòng người rầu lúc động lúc thinh.Ta lặng lẽ nhìn về phía cuối trời xa,dăm ba cánh nhạn giăng tràn thu tím tái.Phía bên ấy Hải Vân,gió nổi lên cuồn cuộn,thổi tốc những…
Đến với diễn đàn này cũng là đến với một trạm dừng chân trong cuộc hành trình tìm về với chính mình.Tôi thấy rằng,các bạn là những con người thật tuyệt vời khi biết quan tâm tới những góc cạnh nhạy cảm và yếu trọng của văn hoá.Đó là vấn đề ngôn ngữ.
Có thể nói cảm nhận chung của tất cả mọi người đều là thờ ơ.Cũng dể hiểu,khi mà một việc quá quan trọng thì thường bị lãng quên.Và cái gì bị lãng quên thì cái đó thường rất quan trọng.
Có phải không,khi chúng ta bỏ bê, coi thường sức khoẻ của chính…
Thân chào tất cả mọi người!Mình cũng mới tập tành làm,và cũng mới biết chút xíu gọi là thơ...Đến đây với mục đích vui là chính mong mọi người chiếu cố:
Kể từ đây
em lạc bước phấn son
Đôi má ửng hé duyên tươi
và mắt cười
thôi không nói
Tôi trầm lắng
ôm lấy tim mình
đau quằn quại
Gió bên đời
Xua lệ
Nhạt trên môi...