cho em xen ngang tặng anh Co bài mà anh đã từng dịch rất hay nha^^, em chỉ là múa theo thôi. Mong được 2 anh chỉ điểm thêm琵琶行
潯 陽 江 頭 夜 送 客,
楓 葉 荻 花 秋 瑟 瑟。
主 人 下 馬 客 在 船,
舉 酒 欲 飲 無 管 弦。
醉 不 成 歡 慘 將 別,
別 時 茫 茫 江 浸 月。
忽 聞 水 上 琵 琶 聲,
主 人 忘 歸 客 不 發。
尋 聲 暗 問 彈 者 誰,
琵 琶 聲 停 欲 語 遲。
移 船 相 近 邀 相 見,
添 酒 回 燈 重 開 宴。
千 呼 萬 喚 始 出 來,
猶 抱 琵 琶 半 遮 面。
轉 軸 撥 弦 三 兩 聲,
未 成 曲 調 先 有 情。
弦 弦 掩 抑 聲 聲 思,
似 訴 生 平 不 得 志。
低 眉 信 手 續 續 彈,
說 盡 心 中 無 限 事。
輕 攏 慢 撚 抹 復 挑,
初 為 霓 裳 後 六 么。
大 弦 嘈 嘈 如 急 雨,
小 弦 切 切 如 私 語。
嘈 嘈 切 切 錯 雜 彈,
大 珠 小 珠 落 玉 盤。
閒 關 鶯 語 花 底 滑,
幽 咽 流 景 水 下 灘。
水 泉 冷 澀 弦 凝 絕,
凝 絕 不 通 聲 漸 歇。
別 有 幽 愁 暗 恨 生,
此 時 無 聲 勝 有 聲。
銀 瓶 乍 破 水 漿 迸,
鐵 騎 突 出 刀 鎗 鳴。
曲 終 收 撥 當 心 畫,
四 弦 一 聲 如 裂 帛。
東 船 西 舫 悄 無 言,
惟 見 江 心 秋 月 白。
沈 吟 放 撥 插 弦 中,
整 頓 衣 裳 起 斂 容。
自 言 本 是 京 城 女,
家 在 蝦 蟆 陵 下 住。
十 三 學 得 琵 琶 成,
名 屬 教 坊 第 一 部。
曲 罷 曾 教 善 才 服,
妝 成 每 被 秋 娘 妒。
五 陵 年 少 爭 纏 頭,
一 曲 紅 綃 不 知 數。
鈿 頭 銀 篦 擊 節 碎,
血 色 羅 裙 翻 酒 污。
今 年 歡 笑 復 明 年,
秋 月 春 風 等 閒 度。
弟 走 從 軍 阿 姨 死,
暮 去 朝 來 顏 色 故。
門 前 冷 落 車 馬 稀,
老 大 嫁 作 商 人 婦。
商 人 重 利 輕 別 離,
前 月 浮 梁 買 茶 去。
去 來 江 口 守 空 船,
繞 船 明 月 江 水 寒。
夜 深 忽 夢 少 年 事,
夢 啼 妝 淚 紅 闌 干。
我 聞 琵 琶 已 歎 息,
又 聞 此 語 重 唧 唧。
同 是 天 涯 淪 落 人,
相 逢 何 必 曾 相 識。
我 從 去 年 辭 帝 京,
謫 居 臥 病 潯 陽 城。
潯 陽 地 僻 無 音 樂,
終 歲 不 聞 絲 竹 聲。
往 近 湓 城 地 底 濕,
黃 蘆 苦 竹 繞 宅 生。
其 間 旦 暮 聞 何 物,
杜 鵑 啼 血 猿 哀 鳴。
春 江 花 朝 秋 月 夜,
往 往 取 酒 還 獨 傾。
豈 無 山 歌 與 村 笛,
嘔 啞 嘲 哳 難 為 聽。
今 夜 聞 君 琵 琶 語,
如 聽 仙 樂 耳 暫 明。
莫 辭 更 坐 彈 一 曲,
為 君 翻 作 琵 琶 行。
感 我 此 言 良 久 立,
卻 坐 促 弦 弦 轉 急。
淒 淒 不 似 向 前 聲,
滿 座 重 聞 皆 掩 泣。
座 中 泣 下 誰 最 多,
江 州 司 馬 青 衫 濕。
白居易,
KHÚC TỲ BÀ(bản dịch TỲ BÀ HÀNH, nguyên tác: Bạch Cư Dị)Tầm Dương bến khách tiễn đưa đêm
Xào xạc lá thu lau nước mềm
Khách đợi trên thuyền ai xuống ngựa
Không đàn sáo tước rượu nhung êm
Buồn len lén phủ say ly biệt
Sóng nhạt nhoà trăng nước não lòng
Ai trỗi tỳ bà nghe vẳng tiếng
Khách quên về ở thuyền quên sông
Theo âm sóng lướt:
“đàn ai khảy?”Đàn lặng ngập ngừng chưa muốn thưa
Muốn gặp thuyền khua đưa nước chảy
Rượu mời đèn thắp tiếp say sưa
Mở hết lòng mời ai bước đến
Tỳ bà che lại nửa thương sầu
Lên dây ngấn phím âm lay chuyển
Nhạc khúc chưa thành ý đã sâu
Dây ngân ấm ức âm tình vọng
Như kể đời mình trong cuộn sóng
Tay lướt đàn tơ mày nhẹ chau
Nỗi niềm trang trải nghe cô đọng
Nhịp khoan thư thái như giông gào
Lục Yêu lay động khúc Nghê Thường
Rào rạt dây mưa gợi nhớ thương
Dây rót nỗi niềm ra khắc khoải
Đan xen tơ nhịp khảy đêm trường
Châu ngọc từ đâu êm nhẹ rắc
Nỉ non trong gió giọt trong hoa
Ngập ngừng gieo suối dâng muôn thác
Chợt suối ngưng tràn âm xót xa
Tay ngừng đàn chết trong thinh lặng
Thầm kín u sầu sống động im
Tình chợt dâng cao trong khoảng vắng
Lòng nghe oà vỡ nước sông chìm
Vang vọng gươm đao ngựa sắt đến
Vừa xong câu nhạc chém ngang đàn
Tiếng như xé lụa bốn dây đứt
Đông tây thuyền lặng không âm vang
Trăng thu nhoà sóng nước mênh mang
Lượn phím vào dây lặng lẽ buồn
Mặt hoa nghiêm chỉnh lệ sầu tuôn
Kể rằng:
”Thiếp vốn kinh đô phủ
Làng gió Hà Mô nhà cuối thôn
Mười ba thông thạo ngón tỳ bà
Phường hát đứng vào nhất múa ca
Ngân khúc Thiện Tài hay thán phục
Ả Thu ghen tị sắc hương hoa
Niên thiếu Ngũ Lăng tranh tưởng thưởng
Giọt đàn không đếm hết tơ đào
Trâm vàng hoa bạc tan nhịp xướng
Quần rượu hồng hoen ố nỗi đau
Truy hoan năm tháng trôi lần lựa
Trăng gió xuân thu lướt hững hờ
Dì chợt qua đời, đệ nhập ngũ
Sớm phai chiều nhạt cánh hoa mơ
Đàn trơ cửa vắng không ai đến
Gá nghĩa thương nhân trọn tấm lòng
Hám lợi khách thương đâu cảm mến
Phù Lương biệt dạng thiếp hoài mong
Một mình từ độ giăng mong đợi
Trăng sáng thuyền buồn nước lạnh sông
Đêm mộng tuổi xuân mơ vẫy gọi
Ngổn ngang má phấn lệ tuôn dòng”Tỳ bà âm điệu ngát lòng ta
Nghe chuyện nỗi niềm dâng nức nở
Lưu lạc đồng tâm luyến xót xa
Mới quen hay sẳn duyên tri ngộ?
”Ta từ năm ngoái biệt kinh đô
Nằm bệnh Tầm Dương thành vắng trơ
Cùng cốc thâm sơn không tiếng nhạc
Quanh năm đàn sáo tịch mong chờ
Gần cuối sông Bồn sương trũng ẩm
Trúc gầy lau úng mọc quanh hiên
Đồng trơ cô tịch vây đêm tối
Vượn hót quyên kêu khắc khoải phiền
Hoa xuân sông lướt gió đêm thâu
Trăng biếc thu ta cạn chén sầu
Cô lẻ nào không nghe gió núi
Chỉ thêm phiền muộn với lo âu
Tỳ bà mê khúc giữa đêm lành
Khoan khoái nhạc tiên sông uống quanh
Nàng hãy đàn ngân thêm khúc nữa
Để ta xúc cảm Tỳ Bà Hành”Hoài cảm trĩu lòng ngây ngất lặng
Khẽ ngồi ngân phím nhạc du dương
Âm sầu thảm não trong ai oán
Người ngấn lệ rơi rượu chán chường
Ai nhiều chan chứa buồn thương
Giang Châu Tư Mã nhung trường đẫm xanh
SiNguyen__________________________
em đã up bài này sớm hơn dự định 2 năm í anh ^^Xin xem chữ bằng con mắt trái tim
Đừng đo chữ bằng chiều dài đường ruột